Chương 1: Tôi nói, chúng ta nên đi mướn phòng?

Giản Nguyên Ninh nhìn quanh một cái, liền bị người bên cạnh đẩy một cái: "Nhìn cái gì chứ? Cậu thấy thích sao?"

Tuy rằng đến quán bar, mà Giản Nguyên Ninh trong lòng lại có cảm giác chột dạ, hắn "Ừ" đáp lại hai tiếng: "Mới không có." Liền có chút bất mãn mà đẩy lại Lục Phi Ngữ một cái, "Cậu đừng đẩy tôi!"

Lục Phi Ngữ nhìn dáng vẻ của hắn liền biết trong lòng hắn đang suy nghĩ gì, chép miệng: "Sợ cái gì, cậu đến thì cũng đã đến, chị của cậu còn có thể tới chỗ này tóm cậu hay sao? Lại nói, cậu không nói chúng ta không nói, chị cậu cũng sẽ không biết a." Hắn cười , "Các cậu thấy tôi nói có đúng hay không a?"

Ngồi ở đối diện là Hạng Tu không lên tiếng, chỉ ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, lông mi thẳng dưới ánh đèn, ở trêи mặt hơi đánh ra một mảnh bóng mờ. Đàm Nghi Niên ngược lại là ôn ôn nhu nhu đối với Giản Nguyên Ninh nở nụ cười: "Ninh Ninh, không có sao đâu. Thật vất vả mới được đi chơi, vui vẻ một chút, được không?"

Giản Nguyên Ninh lúc này đáy lòng mới có chút sức lực, hắn âm thầm tự trấn tĩnh nản thân, ngước về đằng trước mở miệng: "Vậy chúng ta chơi cái gì nha?"

Lục Phi Ngữ khoác lấy cổ của hắn một cái đem hắn hao trở về: "Chơi cái gì? Một phút chốc cậu sẽ biết." Hắn nâng cốc rượu nhét vào Giản Nguyên Ninh trong tay, "Đến quán bar không uống rượu thì cậu tới làm gì, trước tiên uống rồi lại nói."

Giản Nguyên Ninh cầm lấy chén rượu "Ồ" một tiếng, ngoan ngoãn nhấm một ngụm rượu. Hắn chậc lưỡi, phát hiện mùi vị cũng không tệ lắm, vì vậy liền uống một chút.

Lục Phi Ngữ ghé sát vào hắn cười hắc hắc: "Tôi trước kia bảo cậu đến thì cậu không chịu đến. Giờ thì sao, không phải khá được sao?"

Giản Nguyên Ninh có chút bất mãn mà bĩu môi: "Nơi này toàn là mùi thuốc lá thở thôi cũng đã khó chịu ." Thanh âm hắn hạ thấp một chút, tại âm nhạc điếc tai nhức óc trong hoàn cảnh có vẻ hơi mơ hồ, "Nếu như bị chị tôi phát hiện, chị ấy nhất định sẽ không tha cho cái ʍôиɠ của ta."

Mặt sau câu nói kia Lục Phi Ngữ không nghe rõ, hắn tiến đến Giản Nguyên Ninh bên tai khoa trương hô lớn một câu: "Cái gì?"

Giản Nguyên Ninh không lặp lại, Lục Phi Ngữ cũng không hỏi lại. Hắn lôi kéo Giản Nguyên Ninh tay đứng lên: "Đến, đến cùng nhảy!"

Giản Nguyên Ninh vội thả xuống chén rượu trong tay, bị Lục Phi Ngữ kéo vào sàn nhảy. Hắn không biết nhảy, chỉ có thể cùng Lục Phi Ngữ động tác luống cuống tay chân mù động một phút chốc, trong lúc cánh tay hoàn không cẩn thận đυ.ng phải người. Hắn tại chen chúc trong hoàn cảnh có chút không dễ chịu, theo bản năng lui về phía sau một bước, lần này hắn lại đυ.ng phải người.

Chỉ là trêи lưng truyền đến lại là chút xúc cảm. Giản Nguyên Ninh vội vội vàng vàng xoay người lại, liền nhìn thấy phía sau mình đứng là đại mỹ nhân tóc dài, đại mỹ nhân bị Giản Nguyên Ninh va vào một phát, không hề tức giận ngược lại ôm lấy, đôi môi đỏ tươi lộ ra một nụ cười: "Tiểu đệ đệ, cậu không biết nhảy sao?"

Giản Nguyên Ninh nhìn mình trước mặt là mỹ nhân tỷ tỷ, liền không cẩn thận liếc về mỹ nhân tỷ tỷ bộ ngực đầy đặn, bất tri bất giác biết mình vừa nãy đυ.ng phải cái gì. Hắn lập tức đỏ mặt, cũng may vì chổ này khá tối liền thay hắn che giấu điểm này: "A... Là, tôi không quá biết rõ nhảy. Xin lỗi."

Đại mỹ nhân nở nụ cười: "Không sao." Cô tự nhiên dắt Giản Nguyên Ninh tay, "Vừa vặn tôi cũng không nhảy, muốn cùng đi ra uống chút rượu không?"

Giản Nguyên Ninh đỏ mặt nhanh chóng bị mỹ nhân tỷ tỷ dắt khỏi sàn nhảy, đồng thời ngồi ở quầy bar, bên này uống xong ly rượu vào bụng Lục Phi Ngữ mới từ trong sàn nhảy đi ra tìm hắn: "Cậu làm sao đột nhiên đi vậy?"

Tầm mắt của hắn chuyển hướng ngồi bên cạnh Giản Nguyên Ninh là một cô gái, lúc này mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, hắn chế nhạo chọc chọc vai Giản Nguyên Ninh, tiến đến bên tai Giản Nguyên Ninh nhẹ giọng mở miệng, "Chính cậu ở đây, không cần phải để ý đến chúng ta." Nói xong câu đó, hắn ngẩng đầu lên nhìn Giản Nguyên Ninh nháy mắt, "Vậy tôi không quấy rầy hai người nữa?"

Bóng lưng Lục Phi Ngữ lại biến mất trong sàn nhảy, mặt Giản Nguyên Ninh nhiệt độ mới chậm rãi tan đi. Hắn vốn là bị Lục Phi Ngữ lôi kéo đến quán bar trải nghiệm người trưởng thành sinh hoạt, làm sao mà biết được...

Giản Nguyên Ninh vừa ngẩng đầu lên liếc nhìn vị ngồi ở bên, liền đỏ mặt nhanh chóng mà cúi thấp đầu, che giấu dường như miệng uống một ngụm rượu lớn: Trời ạ, cô ấy thật là đẹp.

Ngoại trừ chị hắn, Giản Nguyên Ninh chưa từng cùng một tỷ tỷ trò chuyện từng trải, hắn cảm thấy được cả người đều trở nên hơi say, có lúc thậm chí nghe không rõ người bên cạnh mình nói cái gì.

Hắn hướng về mỹ nhân tỷ tỷ sát vào để nghe rõ một chút, trêи khuôn mặt anh tuấn mềm mại khiến người ta hoài nghi làn da của hắn có phải là của con nít đắp lên không. Hắn ngơ ngác mà mở miệng: "A... Cô nói cái gì cơ?"

"Tôi nói, chúng ta nên đi mướn phòng?"

Thời điểm nằm chờ trêи giường hắn vô cùng bối rối, Giản Nguyên Ninh phản ứng trì độn mà bắt đầu căng thẳng. Hắn nhanh chóng liếc mắt nhìn tiếng nước trong phòng vệ sinh, một bên tay run run mở ra điện thoại di động tìm tòi: Lần dầu cùng con gái đi mướn phòng, cần chuẩn bị cái gì...

Câu trả lời:[ chú ý vệ sinh cùng biện pháp an toàn... ]

Ừm..chú ý vệ sinh nhưng hắn trước khi đi đã tắm rửa sạch sẽ còn......biện pháp an toàn....

Biện pháp an toàn??? Lấy đâu ra đây..

Giản Nguyên Ninh híp mắt một cái, điện thoại di động ngày càng mơ hồ, bên tai truyền đến tiếng nước biến thành như là cách một lớp màng.

Kỳ quái... Sao lại như vậy buồn ngủ như vậy, là uống nhiều rồi à...

Hắn rốt cục không chịu được nữa, nằm ở chân giường nhắm hai mắt lại.

Ngày hôm sau lúc tỉnh lại, Giản Nguyên Ninh phản ứng đầu tiên là muốn thủ thân che chính mình vì say rượu mà đau nhức đầu, nhưng hắn lập tức phát hiện hắn liền cử động đều thập phần khó khăn.

Ngay sau đó hắn mới ý thức tới tình cảnh của mình: Đau, đau quá, khắp nơi đều đau quá. Dưới ga trải giường có một lớp dính nhơm nhớp ẩm ướt, trong không khí thẩm thấu một luồng khí khiến người khó có thể lơ là dày đặc tanh nồng.

Điều quan trọng nhất là —— .....hắn không mặc quần áo, cả người trần trụi.

Còn nữa cái ʍôиɠ đau..

Cái ʍôиɠ đau đến đòi mạng.