Chương 6

“Ngay bây giờ, tóm tắt ý định của cô trong mười chữ. Trước khi ta đuổi cô ra ngoài vì ta không muốn nghe những điều nhảm nhí của cô”.

“…”

Sự kiên nhẫn của Rupert đối với tôi là có hạn.

‘Đây không phải là cơ hội cuối cùng của mình sao?’

Mức độ khó quá cao ngay từ đầu! "Nếu bây giờ cô không nói, ta sẽ thiệt thòi"

Tôi vội vàng nói ra: “Em muốn đầu tư vào đất đai.”

“…Gì?”

Tôi nghĩ anh ấy sẽ không hiểu: “Đó là lý do tại sao em nói em sẽ giải thích.”

Ngay từ đầu tôi đã không muốn sử dụng phương pháp đầu tư cực đoan này.

“Nhưng em không có thời gian.”

Tôi biết rõ khuynh hướng của Rupert. Tính cách tồi tệ của anh ta sẽ không quan tâm đến lí do và hiệu quả. Bất cứ điều gì cản trở anh ấy đều sẽ bị loại bỏ mà không do dự.

“Sự thù địch này sẽ gϊếŧ chết mình mất.”

Đương nhiên, kế hoạch chinh phục một đối thủ như anh ta sẽ không hiệu quả và không có tác dụng. Trong trường hợp này, nên nói ra mục đích cho anh ấy nghe càng nhanh càng tốt. Tốt hơn hết là nên thể hiện sự hữu ích của mình một cách nhanh gọn và táo bạo.

‘Và sau một thời gian ngắn, giá trị tồn tại của mình có thể in sâu vào tâm trí anh ta.’

Vì vậy, tôi đã lên kế hoạch mang lại cho anh ta khối tài sản kếch xù bằng cách cho anh ta biết vùng đất mà tiền sẽ đổ ra chỉ bằng cách khai thác nó.

“Để làm được, trước tiên cần có tiền đầu tư.”

Rupert cười: “Cô có biết khái niệm đầu tư không?” Kèm theo đó là một câu nói lạnh lùng: “Thật lãng phí thời gian, ra ngoài đi.”

Tôi nói bằng giọng điệu bình tĩnh: “Em xin thề bằng cả danh dự của mình rằng việc này sẽ không lãng phí thời gian đâu. Xin hãy cho em một cơ hội để giải thích”.

“….”

“Nếu chỉ nghe một mình thì chàng sẽ không tin đâu. Hãy gọi Ordin, trợ lý của chàng đi.”

Ánh nhìn của anh như thể tôi là sinh vật lạ. Phù, đây là lần đầu tiên tôi thể hiện một thái độ đầy lý trí hơn là lo lắng.

“Noel Ainel, hôm nay cô có vẻ cố chấp một cách bất thường.”

May mắn thay, thái độ này dường như đã lay chuyển phán đoán của anh ta.

“Đúng vậy, tốt hơn là nên nghe cụ thể ý định của cô.”

Sau đó, Rupert kéo một sợi dây và gọi người phục vụ: “Cho gọi Ordin đến đây.”

Nghe đến đây, tôi thầm thở phào nhẹ nhõm Tôi đã vượt qua được một rào cản. Một lúc sau, người đàn ông trông khá lạnh lùng bước vào.

“Ngài cho gọi tôi, Hầu tước?” Anh ta có mái tóc màu nâu nhạt và đôi mắt xanh.

“Ordin.”

Anh ta là trợ lý của Rupert. Tất nhiên là người đàn ông này cũng ghét tôi. Anh ta luôn cho rằng tôi luôn thua kém chủ nhân của anh ta. May cho tôi là anh ta không phải loại người sẽ nói dối vì tình cảm cá nhân.

“Đó là lý do vì sao ta gọi anh đến đây.”

Việc Ordin đồng ý sẽ giúp ích rất nhiều trong việc thuyết phục Rupert. Trong khi Rupert giải thích ngắn gọn tình hình cho Ordin, tôi lôi ra một tấm bản đồ lớn ở góc phòng làm việc.

“Anh nói anh không muốn lãng phí thời gian, vì vậy chúng ta sẽ đi thẳng vào vấn đề.”

Sau khi nhìn hai người đàn ông một lúc, tôi quay về nhìn tấm bản đồ. Tốt nhất là đừng nói những điều không cần thiết. Đó là điều mà vẻ ngoài của họ đang nói lên.

“Từ đây" Tôi dùng ngón tay chỉ vào một khu vực trên bản đồ. “Tôi đang nghĩ đến việc mua đất ở đây.”

Ordin khẽ nhíu mày “Nó rất cằn cỗi nên đây không phải là một vùng đất thích hợp để trồng trọt.”