Chương 5

“Bởi vì việc chịu đòn roi nặng như vậy là rất khó khăn. “

“….”

Rupert im lặng một lúc như thể anh ấy không mong tôi thừa nhận điều đó.

“Và sau này em sẽ không đánh người hầu thêm một lần nào nữa.” Thậm chí nếu họ làm sai điều gì đó, họ sẽ bị đuổi. Không dùng roi nữa. Tôi không có loại thú vui khủng khϊếp như thế.

Rupert nghi ngờ đáp lại: “Cô định trả tiền bồi thường như thế nào? Cô đã sử dụng hết số tiền phụ cấp của mình trong một tuần. Ta sẽ không cung cấp cho cô bất kỳ khoản tiền nào nữa cho tất cả những thứ xa xỉ đó. “

Tiền.

“Đúng vậy, đó cũng là một vấn đề!”

Đó không phải là một hoặc hai trong đống sự cố và sự lãng phí mà tôi đã gây ra cho đến nay. Anh ta là một người chồng có bổn phận ngay cả khi người vợ của anh rất đáng ghét. Có nghĩa là anh ta cũng thường cho tôi một khoản tiền.

‘Nếu bây giờ yêu cầu anh ấy đưa một số tiền lớn thì thật quá đáng.’ Tôi không thể yêu cầu thêm ngân sách như tôi đã từng.

‘Mình phải cho anh ta thấy rằng mình cũng có thể làm được.’ Hoặc cái nhìn của anh ấy về tôi sẽ còn đi xuống nhiều hơn.

“Nghĩ đi! Não mau hoạt động đi!”

Có một số thông tin về tương lai liên quan đến tiền bạc. Vấn đề là có thể đó sẽ là những việc cần đến sự giúp đỡ của anh. Tôi liếc nhìn anh ta.

“Sẽ ra sao nếu em nói rằng mình sẽ làm được?” Đương nhiên, điều này thu hút toàn bộ sự chú ý của anh ấy

“Cô? Cô định kiếm tiền? ”

Tôi biết mà. Anh ấy chắc chắn sẽ quan tâm. Tôi phải nắm chắc điều này “Đúng vậy!”

Rupert cười: “Bằng cách nào? Ta tự hỏi cô có biết kiếm tiền hay không ”.

Sau đó anh ta tiến đến chỗ tôi. Anh nắm lấy cổ tay tôi và khinh bỉ: “Cô thậm chí còn không thể cầm kiếm ra trận với cái cổ tay không có gân này.”

“Đúng vậy.”

Điều này không hề sai. “Noel Ainel” gốc không biết kiếm tiền.

“Tuy nhiên.”

Nếu tôi kết hợp những ký ức về cuộc sống của tôi trong một xã hội tư bản với thông tin về cốt truyện của cuốn tiểu thuyết trong đầu, thì đó không phải là vấn đề gì to tát.

“Chàng sẽ nghe em nói chứ? “

Không còn cách nào khác, vì vậy trước tiên tôi sẽ hỏi anh ấy điều đó. Tôi cười một cách tử tế nhất có thể.

“Trước hết, Hầu tước.”

Tôi hy vọng rằng đối với anh ấy tôi không giống một kẻ lập dị.

“Chàng có thể cho em mượn ít tiền không?”

Tự nhiên, Rupert nhìn tôi như thể anh ta vừa nghe thấy tiếng con chó điên nào đó sủa. Ngay lập tức, theo sau là một câu trả lời lạnh lùng.

“Ta đã nói trước rồi, ta không có ý định đưa thêm tiền cho cô để bồi thường.”

“Không phải ý đó. Em đang hỏi chàng một khoản vay. “

Tôi biết anh ấy sẽ phản ứng như vậy. Nhìn nhận một cách khách quan thì nghe có vẻ điên rồ. Tuy nhiên, tôi bình tĩnh nói thêm: “Tất nhiên em cũng sử dụng thẻ.”

Anh ấy đáp lại với giọng điệu sắc bén: “Cô định làm cái quái gì vậy? Cô nghĩ tôi sẽ nghe theo lời cô sao? ”

‘Tôi đoán vậy.’

Vợ anh, người đang có mối quan hệ tồi tệ nhất với anh đột nhiên muốn mượn tiền. Tôi rất vui vì tôi đã không phải nghe thêm bất kì lời xúc phạm nào. Nhưng tôi trơ trẽn duy trì ‘gương mặt thân thiện’.

Đầu tiên, chúng ta hãy thúc đẩy nó!

“Nào, hãy nghe em giải thích trước, lần này em có một ý tưởng-“

“Vậy cô định làm gì?”

Lời nói của tôi đã bị cắt ngang giữa chừng. Rupert cho biết anh phát ốm và mệt mỏi vì nó.