Chương 2: Mở rộng chân ra một chút (hơi H)

Còn may Trần Dịch không phát hiện qυầи ɭóŧ của cô đã ướt.

Lê Khuynh một bên hưởng thụ bàn tay to của anh Trần Dịch hầu hạ, một bên vui vẻ nghĩ.

Nói là hầu hạ, nhưng thật ra Lê Khuynh cảm thấy anh Trần Dịch vẫn là rất ôn nhu, anh cằm khăn lông đem bộ nước trên mắt cá chân của cô lau khô, cũng lau hết nước trên cánh tay cô.

Về phần nước bên trong áo ngực và dưới váy của cô, anh nhìn thoáng qua, bộ dạng vô cùng thản nhiên hỏi cô: "Em tự mình lau, hay anh giúp em?"

Nói xong anh nở nụ cười bộ dạng đẹp trai nhìn cô chờ câu trả lời.

Lê Khuynh nuốt nước bọt, lắp bắp nói: “Em, để em tự làm.”

Dứt lời tay run rẩy cầm lấy khăn lông trong tay anh.

Trần Dịch liền ngồi ở một bên nhìn cô, mặt mày rất là đen tối: “Được, tự mình lau mình đi. Muốn làm thế nào thì làm vậy."

Lê Khuynh cảm thấy Trần Dịch tùy tiện nói một câu, cũng đã đủ làm cô mặt đỏ tim đập.

Cái gì mà tự mình sáp*, ai, dù thế nào cô lại nghĩ sai lệch rồi.

Vừa nghĩ lệch đi, động tác cũng bắt đầu thất thần, khăn lông cầm trên tau cũng không biết bắt đầu lau ở đâu.

Cô thấp giọng hỏi: “Em có thể mượn tạm phòng vệ sinh trong nhà một lát không?”

“Phòng vệ sinh hỏng rồi.” người đàn ông cố tình đùa dai nói, gương mặt điển trai mang theo ý cười, trong mắt anh toàn bộ đều là dáng vẻ ôn nhu cùng ham muốn đối với cô, "Em cứ ở đây lau người không được sao? Anh muốn nhìn xem em như thế nào lau* chính mình."

Xem ra hôm nay anh kiên quyết muốn trêu chọc cô, nhưng cô lại bị anh trêu chọc đến mức tim đập nhanh, qυầи ɭóŧ bên dưới đã ướt lại ướt thêm.

Cô khẳng định đây không phải nước mưa, bởi vì khi nãy anh bất ngờ nâng đùi cô lên đặt trong lòng bàn tay anh, cô cảm thấy rõ ràng phía dưới chất lỏng ấm nóng trào ra.

Cô biết rõ đó là dâʍ ɖị©ɧ từ trong lỗ nhỏ trào ra, bình thường chỉ ở thời điểm cô bị trêu chọc đến mức trống rỗng tơ tưởng đến nam nhân thì mới có thể phun ra lượng lớn dâʍ ɖị©ɧ như vậy.

Cô suýt chút nữa hét lên, “A! anh Trần Dịch, bỏ em ra, anh làm, làm cái gì?”

“Giúp em lau nước.” Trần Dịch không có suy nghĩ sẽ bỏ cô ra, làm gì có đạo lý nào đưa đến cửa lại còn bỏ qua.

Hôm nay anh vừa vặn được nghỉ phép ở nhà, cả ngày ở trong đội làm việc mệt lã, thật vất vả về nhà một chuyến, lại xuất hiện một cô gái nhỏ động lòng người đưa đến tận cửa, làm sao có thể buông tha cho cô được.

Anh biết cô đã rất lâu về trước, cô là bạn thân của Trần Đan Đan em gái anh, hai người là chị em tốt, nhưng mười năm trước gặp qua cô, anh chỉ cảm thấy cô là đứa nhỏ chưa đủ lông đủ cánh.

Có lần anh bắt gặp lúc cô đang sử dụng nhà vệ sinh ở nhà mình, cửa không đóng kín, anh còn tưởng có mèo hoang vào nhà lén lút trốn bên trong, lúc đẩy cửa vào lại nhìn thấy cô đang ngồi xổm ở đó đi tiểu.

Từ góc độ của anh lúc đó, vừa vặn có thể nhìn thấy nơi riêng tư mới phát dục của cô, đúng thật là một đứa nhỏ chưa đủ lông đủ cách, lúc đó đếm cả âm mao của cô còn chưa mọc, nơi đó trống trơn, vừa thấy anh mở cửa đã sợ đến mức không thể tiểu được, anh cười cười, xoay người đem cửa đóng chặt lại cho cô.

Không nghĩ tới thời gian vụt qua, thật nhanh đã 10 năm.

Mười năm đi qua, anh tham gia quân đội được chọn vào đơn vị, bây giờ đang phục vụ cho mục đích vinh dự nhất.

Anh muốn biết chim nhỏ chưa đủ lông đủ cánh kia, rốt cuộc đã mọc lông hay chưa.

"Mở rộng chân ra một chút." Anh dùng giọng điệu bình tĩnh, nói ra yêu cầu.

Lê Khuynh sợ tới mức tưởng dừng lại suy nghĩ, cô hoài nghi bản thân nghe nhầm, ngượng ngùng nhìn anh, “Cái, cái gì?”

“Mở chân ra một chút, để anh nhìn thử lông của em đã mọc đủ hay chưa.” Trần Dịch lại lần nữa dùng giọng điệu bình thản nói ra yêu cầu này, cùng lúc đó anh nâng một bên chân trắng nõn trực tiếp gác lên vai anh.

Tư thế lúc này có chút xấu hổ, Lê Khuynh dựa lưng vào tay ghế sofa, Trần Dịch nửa người trên trần trụi, vai rộng eo thon, những đường công cơ bắp khiến người khác vừa nhìn đã đỏ mặt.

Trên cơ bụng anh đi xuống có một đám lông, có thể tưởng tượng được cự vật to lớn bên dưới có bao nhiêu khí thế.

Lê Khuynh theo bản năng khép chặt hai chân, cảm giác được dâʍ ɖị©ɧ lối vào u cốc, đang không ngừng ồ ạt chảy ra, không cách nào ngăn lại được.

Cô cũng không muốn để Trần Dịch biết được, vì thế cô nghiêng đầu giả vờ không bị mê hoặc bởi cự vật to lớn dưới lớp quần kia.

Cự vật của anh, dưới mí mắt cô càng lúc càng lớn hơn.

Đều là người trưởng thành, Lê Khuynh cũng đã từng xem qua phim sεメ, cô đương nhiên biết cái thứ đồ to lớn bên dưới quần anh là cái gì, chỉ cần nhìn như vậy cô đã cảm thấy thứ đó thật đáng sợ.

Nhưng cô vẫn chưa từng bị ai tiến vào, cho dù đối với anh Trần Dịch cô có sắc tâm như vậy, trong lúc nhất thời, trong hoàn cảnh lạ lẫm, cô vẫn là không có lá gan.

____________________

*từ "lau" và từ "cắm" trong tiếng trung phát âm gần giống nhau. Cái này là nam 9 cố ý nói vậy chọc nữ 9.