Chương 3: Cứng thẳng chào cờ (hơi H)

“Em, em không cần, buông em ra, anh Trần Dịch, em không muốn anh anh đi vào. Em tìm dì!"

Trần Dịch bất thình lình lên tiếng, nở nụ cười, “Anh có nói anh muốn tiếng vào bên trong em sao?"

Nói xong, anh nhéo nhẹ gò má cô, chỉ vào đôi chân đang ướt của cô, "Phía dưới em ướt cả rồi. Mở ra một chút, anh Trần Dịch người tốt thì làm đến cùng, để anh giúp em lau khô.”

Trần Dịch nói như vậy, làm cô có chút ngượng.

Trong lúc cô còn đang ngây người, Trần Dịch đã đem váy của cô vén lên, rất nhanh anh đã thấy được qυầи ɭóŧ ren màu trắng của cô.

Qυầи ɭóŧ ren nửa trong suốt, hoàn toàn không thể che được nơi riêng tư của phụ nữ, anh thấy được một vài sợi lôиɠ ʍυ xoăn đen lộ ra từ hai bên qυầи ɭóŧ.

Trần Dịch không cần cởϊ qυầи lót của cô ra cũng đã rõ, anh bình tĩnh kết luận: "Anh xem xong rồi, lông đều mọc hết cả rồi."

Lê Khuynh vì những lời này của anh, mà kẹp chặt hai chân.

Nhưng cô càng như vậy, anh càng muốn nhìn, tay bên dưới thô bạo tách đôi chân trắng mịn của cô, lần đầu tiên giọng điệu anh mang theo sự thô bạo: "Khép lại lần nữa, anh lập tức đυ. em."

Lê Khuynh không thể tin được, đây là những lời mà người anh Trần Dịch đẹp trai đây sẽ nói với mình.

Nhưng là lại không thể không thừa nhận, cô từ trong xương cốt có lẻ có chút xu hướng M, nghe anh nói muốn đυ. cô, cô lập tức trở nên thành thật, ngoan ngoãn hẳn.

Mà Trần Dịch như biết trước cô sẽ như vậy, cũng biết cô sẽ ngoan ngoãn nghe lời, nhưng mà phụ nữ đều thế này, phải làʍ t̠ìиɦ xong mới có thể khiến cô ngoan ngoãn nghe lời anh.

Cho dù là Lê Khuynh cũng không ngoại lệ.

Bởi vì bị anh Trần Dịch dọa, mà Lê Khuynh mở rộng hai chân, cô cảm thấy toàn thân phát run, không biết là vì khẩn trương, hay là vừa rồi bị mưa làm cho cả người bị lạnh

Nhưng khi những ngón tay thô ráp của anh dán vào đùi cô và vuốt ve qua lại, mãi cho đến khi xuyên qua bên dưới váy chạm vào âʍ ɦộ không ngừng cọ xát, cô cảm thấy trái tim mình đang đập bồn chồn đập nhanh không ngừng, dường như hai người có thể lập tức dính lấy nhau.

Cô yên tĩnh ngồi đó, để ngón tay anh cách lớp qυầи ɭóŧ nhẹ nhàng xoa nắn hạch hoa.

Cô bắt đầu khẽ vặn vẹo cơ thể, thoải mái rêи ɾỉ thành tiếng.

Trần Dịch trừ bỏ cẩn thận lau khô nước trên hai chân cô, anh nhẹ nhàng cách qυầи ɭóŧ vuốt ve, dùng tay muốn giúp cô lau khô âʍ ɦộ.

Nhưng mặc kệ có lau như thế nào đều bị dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra không ngừng.

Bất lực, anh nâng chân còn lại của cô lên, nhìn xuống âʍ ɦộ ẩm ướt của cô và nói: "Lau thế nào cũng không khô được."

Lê Khuynh vô cùng xấu hổ, đẩy anh ra, anh áp sát gương mặt đẹp trai kia đến cửa huyệt.

Sao lại có thể làm như vậy?

Anh vừa rồi chỉ dùng tay sờ sờ cọ cọ, cô còn có thể tiếp nhận, nhưng anh cứ thế này nhìn chăm chăm thẳng vào giữa hai chân cô, cô cảm thấy bản thân đều bị anh nhìn thấu.

May mắn chiếc qυầи ɭóŧ ren màu tráng trên chân Lê Khuynh vẫn còn đang mặc, mắc dù chiếc qυầи ɭóŧ đã bị dâʍ ɖị©ɧ của cô làm ướt thành một nửa trong suốt, chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể thấy được màu hồng nhạt của cửa huyệt.

Nhưng ít ra cũng che đậy một chút, nếu không hiện tại có lẽ đã bị anh Trần Dịch cắm vào.

Cô trong lòng vừa mới nghĩ như vậy, giây tiếp theo, chiếc qυầи ɭóŧ ren đã bị Trần Dịch dùng sức lột xuống dưới, trực tiếp vứt trên sàn nhà.

Âʍ ɦộ ướŧ áŧ tiếp xúc trực tiếp với không khí ẩm ướt sau cơn mưa.

Bàn tay thô ráp của người đàn ông chạm vào âʍ ɦộ trơn trượt đầy nước, dùng sức lên xuống xoa nắn.

Có lẽ là đã nhịn quá lâu, bàn tay to chà xát cái lỗ nhỏ hoa huyệt tiếng nước tấm tắc, chỉ cần nghe tiếng nước kia, cũng đã khiến TRần Dịch cứng thẳng chào cờ.

"Có muốn anh cắm vào không?" Anh ghé vào tai cô dùng giọng nói mê hoặc hỏi.

Cự long giữa hai chân anh đã cứng rắn như sắt, chỉ cần động thân là có thể đâm vào lỗ nhỏ, lại còn muốn chính cô đồng ý.