Chương 1: Không, không cần

Sự việc xảy ra đột ngột.

Ngày đó Lê Khuynh đến nhà bạn thân mượn váy lễ phục để tham gia họp mặt thường niên.

Không khéo vừa rời khỏi nhà trời liền mưa, mưa lớn đem toàn thân cô xối ướt không có lấy một điểm khô ráo.

Trước đó bạn thân vừa vặn gọi đến nói cô ấy đang ở nhà, dặn cô đến cứ trực tiếp ấn chuông cửa là được.

Đến khi cô đến nơi gõ cửa, mở cửa cho cô lại là một người đàn ông cao lớn.

Lê Khuynh nhận ra người mở cửa là anh trai của bạn thân Trần Dịch.

Đã lâu lắm cô chưa gặp lại anh, lâu đến mức suýt chút nữa cô không nhận ra anh.

Nhưng mà anh hiện tại so với trước đây đẹp trai lên nhiều, Lê Khuynh suýt chút nữa không tự chủ được mà hai mắt phát sáng lên.

Trần Dịch hẳn là vừa tập thể dục xong, anh để trần nửa người trên, thân hình cơ bắp săn chắc 8 múi lộ rõ, dưới lớp quần thể thao con quái vật bên dưới phát họa sống động.

Sắc mặt Lê Khuynh nhất thời đỏ lên, lắp bắp nói với người trước mặt: "Anh Trần Dịch, em tìm Đan Đan."

Trần Dịch nhìn cô một cái, chậm rãi đem tầm mắt dừng ở trên bộ ngực ướt sũng.

Vừa vặn bên ngoài đang mơ to, phỏng chừng là bị nước mưa xối ướt.

Hình dáng áo ngực màu đen lấp ló trong chiếc áo T-shirt trắng, như có như không ẩn hiện, váy ngắn để lộ đôi chân dài thẳng tắp, nước mưa chảy dọc theo bắp đùi của cô đi xuống, làm ướt cả nền nhà.

Khuôn mặt xinh đẹp mang theo dáng vẻ thuần khiết, lúc này đang để lộ biểu tình ngơ ngác, cảnh tưởng này không khỏi làm nam nhân có suy nghĩ không đứng đắn.

Trần Dịch gật đầu, nghiêng người tựa vào một cánh cửa bên ca, giọng điệu thản nhiên: "Vào đi."

Lê Khuynh bước vào nhà đi qua trước mắt anh, cô cảm nhận được trong mắt người đàn ông này có một tia hưng phấn, cô có cảm giác đó là ánh mắt chứa du͙© vọиɠ của một người đàn ông nhìn con mồi của mình.

Cô có chút do dự, nhưng khi ngẩng đầu lên, bắt gặp Trần Dịch với thân hình cường tráng trên gương mặt điểm trai mang theo biểu cảm không vui, liền lui bước, cô xoay người dưới ánh mắt cuồng dã của anh đi vào bên trong.

Trong nháy mắt, cô có suy nghĩ muốn cùng anh phát sinh gì đó.

Do buổi chiều gặp trận mưa lớn, cô cả ngời đều ướt sũng, qυầи ɭóŧ cũng ướt, mơ hồ không thể phân biệt được ướt do nước mưa hay do dâʍ ŧᏂủy̠.

Lê Khuynh vào phòng khách, trực tiếp ngồi ở sofa phòng khách.

Trần Dịch đưa cho cô một cái khăn mặt, giọng nói có chút khàn khàn: "Lau tóc đi."

Lê Khuynh nhìn chằm chằm khuôn mặt đẹp đẽ kia của anh một lúc, dáng vẻ anh phóng khoáng, cuối đầu sườn mặt mang theo vẻ nam tính, râu dưới cằm anh nhìn kĩ sẽ thấy có một chút mọc ra, thời điểm anh cười nhẹ với cô, làm tim cô lập tức rung động.

Cô đưa tay ra, bàn tay run lên, chiếc khăn mặt trực tiếp rơi xuống sàn.

Lê Khuynh dường như nghe thấy tiếng cười trầm thấp bất lực của Trần Dịch, theo sau là hành động anh cúi xuống nhặt khăn lên cho cô, không chút sai lệch chiếc khăn ban nãy rơi xuống nằm ngay trên mắt cá chân cô.

Trần Dịch cầm khăn lên, ngẩng đầu liền nhìn thấy đôi chân trắng nõn hơi hở ra của cô.

Đôi chân trắng như tuyết đúng là sự cám dỗ lớn nhất đối với đàn ông, nhưng lúc này, Lê Khuynh phản ứng theo bản năng kẹp chặt hai chân lại, nước mưa chưa kịp khô chảy xuống đùi cô, trượt xuống mắt cá chân nhỏ tinh tế.

Trần Dịch chưa từng phục vụ phái nữ bao giờ, cũng không biết chuyện gì, cầm lấy khăn trong tay, thuận thế lau đi giọt nước nhỏ xuống mắt cá chân nhỏ của cô.

Hành động này, khiến cơ thể Lê huynh kinh ngạc mẫn cảm nhích về sau.

Người đàn ông nhếch lại nhêch khóe môi, nhạt nhạt cười, bàn tay to lớn nóng bỏng nắm lấy mắt cá chân trắng nõn mềm mại của cô gái.

Giọng nói của anh khàn khàn âm trầm, trộn lẫn chút gợi cảm: "Đừng nhúc nhích, anh giúp em lau khô."

"Không, không cần đâu, anh Trần Dịch." Lê Khuynh phản xạ có điều kiện từ chối, vùng vẫy một lúc.

Thực tế, trong lòng cô sớm đã thích sự đυ.ng chạm của Trần Dịch.

Bàn tay anh rất lớn, da tay thô ráp, trước đây cô từng nghe bạn thân của mình là Trần Đan Đan nói, anh trai cô ấy Trần Dịch là đội trường đội không quân tiêm kích của quân đội, khi đó cô cũng rất muốn biêt, anh có bao nhiêu lợi hại, bao nhiêu oai phong, mới có thể đảm đương vị trí đội trưởng.

Hiện tại nhìn như thế này, Lê Khuynh cho rằng Trần Dịch ít nhất cũng rất đẹp trai, sức lực lớn, trong tay tựa như mang theo dòng điện.

Tay anh cứ như vậy nắm lấy mắt cá chân nhỏ của cô, liền có thể làm ướt hơn phân nửa qυầи ɭóŧ của cô, thật là mất mặt.