Chương 24.2: Hái xoài

Mảnh vườn có độ dốc đất cao, tổng diện tích là 220 mẫu Anh. Ngày hôm sau, Diệp Mặc lái máy xúc bắt đầu công việc khai hoang chính thức.

Diệp Mặc lái máy xúc đi tới khu vực đồi núi, trước tiên cần dọn sạch bụi rậm trên đồi.

Máy xúc loại nhỏ có trang bị điều hòa nên làm việc bên trong rất mát mẻ.

Vì muốn tiết kiệm tiền nên Diệp Mặc cố gắng tự làm hết tất cả những công việc có thể làm.

Chi phí thuê lao động ở nông thôn ngày nay không thấp hơn nhiều so với thành phố.

Thuê một lao động nam tốn hơn 300 đồng một ngày, lao động nữ thì rẻ hơn, khoảng hơn 200 đến gần 300.

Cha Diệp đã lái chiếc máy xúc siêu nhỏ ra ngoài làm cho người dân xung quanh.

Mẹ Diệp và Diệp Nhiên không có việc gì làm nên mỗi buổi tối đều lêи đỉиɦ núi giúp Diệp Mặc dọn dẹp bụi rậm trên núi.

Thím hai và thím ba, thỉnh thoảng họ cũng qua giúp đỡ.

Trong vòng mười ngày, Diệp Mặc đã dọn sạch bụi cây trên núi, tay đầu máy xúc bằng loại 0,33 mét vuông, bắt đầu san lấp đất.

Bây giờ là tháng 10.

Tất cả xoài Cát dưới chân núi đều đã được hái.

Nhưng xoài trên núi chín muộn hơn.

Diệp Mặc phải dừng việc đang làm, về nhà phụ hái xoài.

Xoài trồng dưới chân núi được gia đình Diệp Mặc chăm sóc kĩ, quả được phân loại nhiều lần, xoài trên cây có hình dáng đẹp, kích thước lớn.

Trọng lượng trung bình của xoài nhà Diệp Mặc là 630 gram, tức là gần một cân ba lạng mỗi quả.

Cây xoài đã hơn chục năm tuổi và cho năng suất rất cao.

Ngày đầu tiên hái xoài, trước khi trời sáng, chú hai và chú út của anh cũng đã đến giúp đỡ.

Vào tháng 10, buổi sáng trên núi mát mẻ hơn rất nhiều.

Diệp Mặc cũng dậy sớm, cầm kéo, cõng sọt tre sau lưng… đi xuống vườn cây ăn quả.

Những cành xoài xum xuê lá, những trái xoài rũ xuống trông vẫn xanh tươi, nó có kích thước to và trông rất ngon miệng.

Việc hái xoài cần được xử lý cẩn thận. Mặc dù những quả xoài này chưa chín và rất cứng, nhưng khi hái cần đặc biệt chú ý để nó không bị hỏng vỏ.

Dù buổi sáng mát mẻ, nhưng khi Diệp Mặc lên sườn đồi xách mấy giỏ xoài xuống chân núi vẫn chảy mồ hôi đầm đìa.

Xoài Cát có giá 3,5 nhân dân tệ một cân, một giỏ xoài nặng năm mươi hoặc sáu mươi cân, tức là khoảng hai trăm nhân dân tệ.

Tất cả xoài của gia đình Diệp Mặc được trồng trên sườn đồi và việc hái xoài diễn ra khá khó khăn.

Một mẫu xoài cho thu hoạch khoảng 4.000kg. Diệp Mặc nghĩ tới việc sau này cày xới tất cả những sườn đất cao thành vườn cây ăn quả rồi thu hoạch sẽ mệt mỏi biết bao. Dù Diệp Mặc có ý định thuê nhân công nhưng anh vẫn phải tự làm rất nhiều việc.

“Đất có độ dốc quá cao cần được quy hoạch cẩn thận, không thể trồng quá nhiều xoài…” Diệp Mặc suy nghĩ nên trồng cây gì, vừa dễ, không mệt mà lại kiếm được nhiều tiền.

Sau tám giờ sáng, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu. Diệp Mặc ngồi dưới gốc cây, uống trà nghỉ ngơi…

“Anh Diệp Mặc.” Trần Thần đi xe máy tới, gọi điện cho Diệp Mặc.

“Ơi.” Diệp Mặc đáp lại.

“Mẹ tôi nói mọi người đang ở chỗ này hái xoài, nên tôi tới trợ giúp.” Trần Thần nói.

“Vậy ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi.” Diệp Mặc nói.

Nắng gắt và nhiệt độ tăng rất nhanh.

Diệp Mặc ngồi ở dưới gốc cây hút thuốc, còn Trần Thần mang sọt đi vào vườn cây ăn quả…

Sau đó, Diệp Mặc, Diệp Nhiên, Trần Thần, Diệp Văn cùng tới hỗ trợ. Họ chịu trách nhiệm cắt và vẫn chuyển trái cây, bố và chú hai, chú ba của Diệp Mặc cũng tới hỗ trợ.

Phải đến hơn 11 giờ trưa mới hái xong 4 mẫu xoài.

Diệp Mặc và những người khác đang chất xoài lên xe, còn mẹ Diệp thì quay về nấu cơm trưa.

“Cậu về nhà tắm trước đi, nhớ mời chú thím ba tới nhà tôi ăn cơm.” Diệp Mặc nói với Trần Thần.

Cha Diệp nói: “Phần còn lại bố sẽ tự mình để lên xe.”

“Được rồi, con về tắm rửa trước.”

Hằng năm khi hái xoài ở đây, mọi người sẽ cùng giúp đỡ nhau hái xong xoài một cách nhanh chóng.

Diệp Mặc nói với cha Diệp: “Bố, chúng ta cần làm một số con đường trong vườn xoài lên sườn đồi, bố có thể mua một chiếc máy kéo nhỏ.”

“Xây đường trên sườn đồi rất phiền phức.” Chú hai nói: “Trước đây có những kĩ thuật viên quảng cáo tàu đi trong vườn cây ăn quả. Một đoàn tày với một ray nhỏ có giá hơn 100 nhân dân tệ cho một mét đường ray. Chú đã đến vườn cây ăn trái dưới chân núi xem và thấy khá ổn. Chú muốn đặt thử một số đường ray trong vườn cây ăn trái sau vụ hái xoài năm nay để sử dụng cho việc kéo phân bón sau này. Sau đó nữa thì để vận chuyển trái cây…”

Tàu đi vườn cũng có sẵn, chỉ cần đặt là có thể lắp đặt.

“Bố, chúng ta cũng nên đặt một đoàn tàu nhỏ trong vườn cây ăn trái, hái xoài trên sườn đồi dốc như vậy xong vận chuyển xuống dưới chân núi thật mệt mỏi.” Diệp Nhiên nói.

“Được rồi, chúng ta còn phải làm đường ray nữa.” Trên thực tế, việc đào hay đặt đường ray rất dễ dàng, nhưng khi đào đường sẽ có một số cây bị đào lên, sẽ thuận tiện hơn nhiều khi đặt đường ray.

Tàu đi vườn không còn xa lạ đối với người dân địa phương.

Các vườn cây ăn trái ở địa phương Diệp Mặc đều nằm trên sườn đồi, rất ít vườn bằng phẳng. Việc hái trái cây đôi khi được thực hiện thủ công, một số nhà vườn còn xây dựng dây cáp để vận chuyển trái cây và phân bón.

Mười mẫu đất thực sự không phải là lớn đối với một vườn cây ăn quả, nhưng xét về sản lượng xoài, 10 mẫu xoài cho sản lượng 20 tấn xoài mỗi năm là một con số không nhỏ.

Việc vận chuyển nó xuống núi rất mệt. Lúc sáng Diệp Mặc mới khiêng được hơn chục lần, bây giờ hai vai anh đau nhức, chân cũng đứng không vững.