Chương 24.1: Hái xoài

Diệp Mặc mới mua máy xúc nên anh muốn đào mương nước ở bất kỳ nơi nào anh nhìn thấy. Diệp Nhiên đã gọi mấy cuộc điện thoại.

Trời đã tối, Diệp Mặc vẫn chưa dừng công việc đang làm cho đến khi Diệp Nhiên lái xe tới.

“Cả nhà đã ăn xong rồi, nhanh lên, anh đã làm việc cả một ngày rồi, mau về nghỉ ngơi đi.” Diệp Nhiên gọi lớn.

Diệp Mặc lái máy kéo tới nhà kho, để máy xúc ở đây, ngồi vào trong xe hỏi: “Bố còn nhận bao nhiêu việc?”

“Còn rất nhiều, bố nhận san lấp vườn cây cho dân làng, 110 tệ một giờ, em thấy thu nhập ổn.” Diệp Nhiên nói.

Nếu có thể làm việc tám hoặc chín giờ một ngày, cha Diệp Mặc có thể kiếm được khoảng một nghìn nhân dân tệ một ngày.

Trừ đi chi phí nhiên liệu, thu nhập ròng sẽ khoảng 800 tệ một ngày.

Nếu có công việc hằng ngày, máy xúc siêu nhỏ sẽ thu lại được số tiền vốn đã bỏ ra lúc ban đầu sau một năm.

Cha Diệp bây giờ ngày nào cũng đi đào hồ chứa nước, mương sâu, đường vườn cây ăn trái cho người dân. Hầu như những vườn cây ăn trái đều ở trên núi và những nơi xa xôi nên phải chỉ có máy xúc siêu nhỏ mới có thể đi vào được.

“Vườn sầu riêng đang cần phải cải tạo lại.” Diệp Mặc nói: “Máy xúc nhỏ tiến vào vườn sầu riêng không tiện, chỉ cần đào nhẹ một chút là có thể dọn dẹp được vườn sầu riêng, cần phải gieo hạt cỏ trước tháng 10.”

“Thôi, vậy chúng ta quay về bàn bạc lại với bố nhé.”

Khi về đến nhà, cha Diệp đang xe TV trong phòng khách, Diệp Nhiên nói với bố về việc dọn dẹp vườn sầu riêng.

Cha Diệp đi tới nói với Diệp Mặc: “Con định giữ vườn sầu riêng à?”

“Vườn sầu riêng đang bắt đầu có trái, nếu chúng ta quản lý tốt, có thể sang năm sẽ bắt đầu cho trái lớn.” Diệp Mặc nói.

“Vườn sầu riêng có trái thật sao?” Cha Diệp nhìn Diệp Nhiên.

“Có một ít, chúng cũng khá lớn.” Diệp Nhiên nói.

“Vậy thì tập trung chăm sóc cho tốt. Ngày xưa ông nội các con trồng sầu riêng bị người ta chê cười rất nhiều… Nếu trồng thật sự thành công, ông trên trời sẽ rất tự hào.” Cha Diệp nói: “Hôm nay bố đã hỏi việc đào giếng, trên sườn đất cao cung cấp cung cấp nước, sẽ tốn khoảng ba mươi vạn nếu tính bằng mét, nhưng chắc chắn sẽ có nước.”

“Đắt như vậy sao?” Diệp Nhiên nói.

“Được, vậy tiến hành đi.” Diệp Mặc đồng ý.

Khoan giếng động cơ có độ sâu hơn 300 mét, sản lượng nước hơn 20 tấn một giờ…

Vườn cây ăn quả của Diệp Mặc nằm trên ngọn núi cao nhất trong khu vực của họ.

Giếng này chủ yếu được sử dụng để tưới tiêu.

Việc mở hơn 100 mẫu vườn cây ăn quả ở vùng núi cao và vùng thung lũng khô nóng không phải là chuyện đơn giản.

Đào giếng để dự trữ nước. Trên các sườn đất cai, người ta đào nhiều ao lớn và một số hồ nhỏ để trữ nước.

“Bố, chiếc máy xúc siêu nhỏ đó sử dụng có tốt không?” Diệp Mặc cười hỏi.

“Được.” Cha Diệp mỉm cười nói: “Nó mạnh và di chuyển linh hoạt, so với máy đào siêu nhỏ của chú hai con, đúng là một ở trên trời, một ở dưới đất.” Máy xúc siêu nhỏ của chú hai Diệp Mặc là của thương hiệu khác và nặng chưa tới một tấn.

“Cái máy đó rất đắt tiền, bố nên dùng cẩn thận.” Diệp Nhiên nói: “Nếu hư thì phải mất ít nhất mấy nghìn tệ để sửa.”

“Sửa nó mấy tận mấy nghìn tệ?”

“Đúng vậy.”

“Máy xúc có những bộ phận dễ bị hao mòn có thể được mua và thay thế trên Taobao. Các bộ phận dễ bị hao mòn thường có giá vài trăm tệ. Dù vậy, vẫn phải cần thận khi sử dụng chúng, không thể tiêu hết số tiền kiếm được vào việc sửa chữa máy xúc.” Diệp Mặc nói.

“Bố sẽ chú ý, Tiền Lão Tam của đội sản xuất thứ ba muốn khai hoang và đang tìm máy xúc. Máy xúc của con có thể sử dụng được không?” Cha Diệp hỏi.

“Đương nhiên là có thể.” Diệp Mặc nói: “Máy xúc nhỏ con mua chủ yếu dùng để xới đất hoang. Nhưng con cần dọn sạch vườn cây ăn trái của con và Nhiên Nhiên trước, sau đó con sẽ trồng cây khi thời tiết trở nên mát mẻ hơn. Bố hãy nhận làm cho chú ấy sau nhé. Làm xong việc trước mắt, rồi sau đó hãng ra ngoài nhận thêm việc làm. Chúng ta hãy giải quyết việc của mình trước đã.”

“Chúng ta đã làm việc chăm chỉ cả năm trời ở vườn cây ăn quả, lái máy xúc ra ngoài làm việc giúp người ta để thay đổi không khí vậy.” Cha Diệp đáp.