Chương 12

Tạ Ngưng thiên về khả năng trước, cậu nghĩ, có lẽ hôm nay quá bận, cậu quá bận đến váng đầu, nên sinh ra nghe nhầm.

Có lẽ ngủ một giấc là hết.

Đợi đến khi ngày mai thức dậy, mọi ảo giác sẽ biến mất.

. . .

Ngày thứ hai, Tạ Ngưng bị tiếng chuông báo thức đánh thức.

Lúc Tạ Ngưng tỉnh dậy, đầu vẫn còn hơi choáng váng, có lẽ là do hôm qua bị mắc mưa nên ngủ rất say.

Cậu từ từ ngồi dậy, người vẫn chưa tỉnh hẳn, nghe thấy tiếng động bên dưới, phản ứng đầu tiên là giơ tay vén rèm giường.

Vừa vặn chạm mắt với Bùi Chấp ở đối diện.

【 Hi! Vợ! 】

Tạ Ngưng lập tức tỉnh táo.

【 Vợ có phải vẫn chưa tỉnh ngủ không? Mơ mơ màng màng, thật đáng yêu. 】

【 Muốn bắt vợ lại quá đi o≈¥. . . 】

Tạ Ngưng ngắt lời: "Bùi Chấp."

Bùi Chấp trông giống như người chưa tỉnh ngủ, tóc tai loạn xạ dựng ngược lên, khuôn mặt trẻ trung đẹp trai lộ ra vẻ mơ màng. Hắn vẫn giữ nguyên hình tượng lạnh lùng của mình, rất lạnh lùng nói: "Ừ?"

Đây mới là Bùi Chấp trong ấn tượng của Tạ Ngưng, lạnh lùng, ít nói.

Tạ Ngưng bị tiếng chuông báo thức đánh thức nên hơi đau đầu, cậu xoa xoa thái dương, giọng hơi khàn: "Không có gì."

Lúc đầu, Tạ Ngưng vẫn có thể cho rằng đây là ảo giác.

Bây giờ, cậu phải nhìn nhận thực tế, cậu không có nghe nhầm.

Những gì Tạ Ngưng nghe được chính là tiếng lòng của Bùi Chấp.

*

Khoa Dệt May này là một môn học tự chọn rất phổ biến, mỗi học kỳ đều có rất nhiều sinh viên từ các chuyên ngành khác nhau đăng ký.

Tề Ninh đã khóa chặt Tạ Ngưng ngay khi cậu bước vào lớp học, cô vừa ngồi xuống đã bắt đầu phàn nàn: "Không trách được, bạn tớ nói không đăng ký được môn học tự chọn này, hóa ra tất cả đều bị người của khoa Thể dục đăng ký mất rồi."

Tạ Ngưng: "Khoa Thể dục?"

Có một số môn học tự chọn mở cửa cho tất cả sinh viên trong trường, chỉ cần thao tác một chút chuyển đổi chuyên ngành trên hệ thống đăng ký môn học là được, nhưng tại sao những người của khoa Thể dục lại đến đăng ký bên khoa Dệt May?

Tề Ninh: "Ai biết được. Khi tớ bước vào thang máy, tớ suýt nữa đã bị hù chết, đối diện với năm cái tủ lạnh mở hai bên cửa, những sinh viên thể thao da đen, có một mùi mồ hôi nồng nặc, tớ đoán họ vừa tập luyện xong không kịp tắm đã đến đây. Chết tiệt, họ không thể tắm trước sao? Mà tại sao họ lại chọn môn học này? Họ đến đây là để tạo nhóm tặng khăn quàng cho người yêu hả?"

Bài tập lớn của khoa Dệt May là một chiếc khăn quàng, một chiếc áo len và một cái túi xách. Giáo viên sẽ dựa vào bài tập để tiến hành đánh giá, nhiều sinh viên từ các học viện khác tranh giành môn học này, bởi họ cảm thấy nó thú vị, cũng có lý do mà Tề Ninh đã nói, muốn dệt khăn choàng và áo len cho người yêu của họ.

“Bây giờ tớ vẫn cảm thấy trên người tớ hôi hôi," Tề Ninh đặc biệt ghét những người không giữ vệ sinh, vì thế cô khá hiểu được bệnh sạch sẽ của Tạ Ngưng. Cô cẩn thận hỏi: "Không làm cậu khó chịu chứ? Nếu trên người tớ có mùi, tớ sẽ ngồi chỗ khác."

Tạ Ngưng nói thật lòng: "Không có mùi gì cả."

Thời gian vào lớp vẫn chưa đến, hành lang bỗng nhiên ồn ào.

Tạ Ngưng không bị xáo trộn bởi tiếng động bên ngoài, thay vào đó cậu tận dụng thời gian nghỉ giữa khóa nhìn vào máy tính, chỉnh sửa sản phẩm của mình.

Cậu giống như có được khả năng tự động cô lập mình khỏi thế giới bên ngoài, dù xung quanh tiếng người ồn ào nhưng cậu vẫn giữ được sự bình tĩnh, tập trung vào công việc của mình.

Trong lúc mơ hồ, Tạ Ngưng dường như nghe thấy có người đang gọi tên "Bùi Chấp."

Tạ Ngưng vô thức quay đầu nhìn, mà Bùi Chấp đang ở hành lang, như thể cảm nhận được điều gì đó, bọn họ cách một cái cửa sổ thủy tinh đối mặt với nhau.

[Vợ tôi, giỏi quá.]

Tạ Ngưng: "..."

Ánh mắt cậu lặng lẽ dời đi, tiếp tục nhìn vào màn hình máy tính.

Tạ Ngưng đột nhiên phát hiện, bạn cùng phòng trai thẳng lạnh lùng kiêu ngạo của mình, dường như không giống như trong tưởng tượng.

Không những không hề lạnh lùng và ít nói, mà ngược lại, hắn rất... nhiệt tình và hoạt bát?

Về sự đối lập này, Tạ Ngưng không hề cảm thấy bất ngờ.

Dáng vẻ một người đối ngoại muốn thể hiện ra chẳng qua là dáng vẻ họ muốn thể hiện ra bên ngoài, giống như khoác lên mình một tầng xã giao, bản chất thực sự của một người ra sao, có lẽ chính họ cũng không thể nói rõ.

Sau khi xác định chỉ cần nhìn vào mắt Bùi Chấp là có thể nghe thấy tiếng lòng của hắn, Tạ Ngưng cố gắng giảm bớt tần suất nhìn thẳng, bởi cậu không hề có hứng thú với việc thăm dò suy nghĩ nội tâm của người khác, cũng không muốn biết thế giới nội tâm của Bùi Chấp.

Tuy nhiên, nhiều hành động lại diễn ra một cách vô thức và không thể kiểm soát, chờ đến khi bốn mắt nhìn nhau rồi nghe thấy tiếng lòng, thì mọi chuyện đã quá muộn.