Chương 13

"Tạ Ngưng!" Trần Hi ló đầu ra từ cửa trước lớp học, "Cậu có rảnh ra ngoài một chút không?" Cậu ta vung vẫy cái túi trong tay, bên trong không biết chứa cái gì.

Trong phòng, Trần Hi và Cố Niên giới thiệu những thứ trong túi.

"Cậu chưa ăn sáng phải không? Bọn tôi tiện thể cũng mua cho cậu, nhưng không biết cậu thích ăn gì... Có cả hoa quả, sữa, dinh dưỡng đầy đủ."

Tạ Ngưng vừa thức dậy cảm thấy không có khẩu vị, thường chỉ ăn sơ sài một chút bột yến mạch. Cậu tiếp nhận túi đồ: "Cảm ơn các cậu, tôi rất thích."

Tạ Ngưng biết, bạn cùng phòng của mình muốn thu hẹp khoảng cách giữa họ, hy vọng cậu có thể hòa nhập vào tập thể ký túc xá. Nhưng cậu không cảm thấy mình cần điều đó.

Nhiều người cho rằng, càng có nhiều bạn bè thì càng tốt, càng ít cô đơn, nhưng cậu không thích náo nhiệt, cũng không thích kết bạn, thay vì tụ tập bạn bè vui chơi thì cậu vẫn thích ở một mình hơn.

Tạ Ngưng ngoài ý muốn phát hiện trong túi có hai tấm vé.

Đó là vé triển lãm thiết kế của một bậc thầy nước ngoài, hiện chỉ có thể nhận được thông qua kênh nội bộ, vé rất khó mua.

Tạ Ngưng ngạc nhiên ngẩng đầu, Bùi Chấp im lặng, Trần Hi như một chiếc loa truyền tin giữa họ giải thích: "Đây là anh Bùi tặng cậu đấy, tính tình anh Bùi có chút không tốt, nhưng thực sự rất là nhiệt tình. Hôm qua cậu tặng anh ấy khăn quàng, anh ấy muốn đáp lại, không phải khó gần như vẻ bề ngoài vậy đâu..."

Nhưng điều quan trọng là, vé này đã ngừng bán từ lâu, lúc trước Tạ Ngưng không mua được cũng chấp nhận rồi.

Bùi Chấp mua nó vào lúc nào vậy?

Ánh mắt Tạ Ngưng thu lại, suy tư một lát, nói: "Cảm ơn."

Bùi Chấp: "Chuyện nhỏ thôi."

Trần Hi quan sát bầu không khí giữa hai người.

Cả Bùi Chấp và Tạ Ngưng đều có tính cách khá lạnh lùng, trong mắt cậu ta, sự lạnh lùng của Tạ Ngưng giống như người hướng nội? Dù sao cũng khác với Bùi Chấp.

Sự lạnh lùng của Tạ Ngưng là sự nho nhã lễ độ, còn Bùi Chấp thì không giấu giếm chút nào, phát ra một thái độ lạnh lùng mạnh mẽ, toàn thân trên dưới đều toát ra một thông điệp, biến.

Sắp đến giờ lên lớp, khi Tạ Ngưng chuẩn bị đi, Trần Hi có chút tò mò hỏi: "Cô gái ngồi cạnh cậu là bạn học của cậu phải không? Cô ấy thật xinh đẹp. Lúc nãy tôi nhìn qua lần đầu, còn tưởng cậu đang hẹn hò với cô ấy."

Một ánh nhìn nóng bỏng rơi vào sau đầu, Tạ Ngưng dù muốn bỏ qua cũng khó.

Cậu quay lại, quả nhiên là đối diện với đôi mắt sâu thẳm.

Vẻ mặt của Bùi Chấp vẫn rất ngầu, hôm nay hắn mặc một bộ đồ thể thao màu đen, cao lớn và tuấn tú đứng ở đằng kia. Ánh mắt lạnh lùng và thờ ơ, như thể cả thế giới này không liên quan gì đến hắn..

【 Hả? Vợ tôi đang hẹn hò với người khác? 】

【 Vợ ơi, em thật sự đang hẹn hò với người khác sao? Vậy anh phải làm sao? Anh phải làm sao? Anh đã thành người đàn ông bị bỏ rơi rồi sao? 】

【 Thôi, đằng sau người đàn ông thành công, luôn có một người đàn ông kiên nhẫn. Anh đành chịu đựng vậy. 】

【 Vợ ơi, sau khi em yêu đương xong sẽ quay lại nhìn anh chứ T.T. 】

【 Mình và vợ học ở lớp cạnh nhau, bốn bỏ năm lên có phải là vợ đang ngồi trên đùi tôi học không? Người vợ thơm lắm, hôn một cái. 】

Những tiếng lòng như bị tâm thần phân liệt, thực sự khiến Tạ Ngưng bị chấn động.

"..." Tạ Ngưng hơi bất lực, "Không phải hẹn hò, cũng không phải như các cậu nghĩ."

"Chúng tôi chỉ là bạn học, năng lực chuyên môn của cô ấy rất mạnh, sau này chúng tôi sẽ cùng nhau làm bài tập nhóm. Chỉ có vậy thôi."

Tạ Ngưng theo thói quen liếc nhìn Bùi Chấp, vẻ mặt của hắn vẫn không thay đổi.

【(▽)】

Tiếng lòng của Bùi Chấp rất cao cấp, không chỉ có âm thanh, mà còn khiến Tạ Ngưng cảm nhận được biểu cảm.

Trở lại lớp học, Tạ Ngưng chầm chậm uống sữa, chìm vào suy tư.

Tại sao Bùi Chấp lại gọi cậu là vợ? Đây là điều mà cậu luôn không hiểu.

Tạ Ngưng không thể hiểu nổi, cậu quyết định tìm kiếm sự giúp đỡ từ bên ngoài, nghiêng đầu nhẹ giọng hỏi: "Tôi có thể hỏi cậu một câu không?"

Tề Ninh: "Cậu hỏi gì?"

Tạ Ngưng ban đầu muốn hỏi trực tiếp "nếu một nam sinh gọi một nam sinh khác là vợ có ý nghĩa gì", nhưng điều đó quá trực tiếp, cậu sợ đối phương sẽ hiểu lầm, nên đã thay đổi cách hỏi.

"Nếu có một cô gái gọi cậu là vợ, điều đó có ý nghĩa gì?" Tạ Ngưng nói.

Tề Ninh: "Cô gái gọi tớ là vợ, chứng tỏ cô ấy rất thích tớ, rất hài lòng làm bạn với tớ."

"Vậy nếu gọi nam sinh thì sao?"

"Cô gái gọi nam sinh là vợ à? Đó là lời khen ngợi cao nhất dành cho nam sinh đó, chỉ là biểu hiện một tình cảm yêu mến."

Tạ Ngưng dường như hiểu một chút, nhưng lại không hẳn.

Tề Ninh lấy ví dụ: "Thực ra điều này rất bình thường mà, thời đại đang thay đổi, cách xưng hô cũng được gán cho ý nghĩa mới. Khi thấy cô gái mình thích tớ cũng sẽ gọi là vợ hoặc chồng, chỉ là biểu hiện sự ngưỡng mộ và yêu mến mà thôi. Cậu xem video này ——"

Tề Ninh tiện tay mở một video sever, phần bình luận dưới đó chủ yếu là.

—— Chồng ơi, cảm giác anh đăng bài này là để theo đuổi em đấy (móc ngón tay)

—— Nước mắt không tự chủ chảy từ khóe miệng xuống, chị gái quá ngầu!

—— Vợ ơi! Vợ ơi! ! ! Quá tuyệt vời! ! !

——...