Chương 11

Vẻ mặt của Tạ Ngưng trong nháy mắt trở nên kinh ngạc, cậu nhanh chóng dời mắt đi, làn da căng mọng vì nước nóng bóc hơi lên, bằng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy nổi lên một tầng ửng hồng.

Lại là giọng nói này, rất giống giọng của Bùi Chấp.

Nhưng Tạ Ngưng chắc chắn, Bùi Chấp vừa rồi không nói, bởi vì môi của Bùi Chấp thậm chí không hề nhúc nhích, vẻ mặt cũng không chút biểu cảm như mọi khi.

Hơn nữa, Bùi Chấp căn bản không thể nào gọi cậu là "vợ".

Tạ Ngưng thăm dò, lại cùng Bùi Chấp đối mặt, Bùi Chấp vẫn giữ vẻ lạnh lùng, toàn thân trên dưới phát ra bầu không khí lạnh lùng người lạ chớ lại gần.

Nhưng, trong lần chạm mắt thứ hai, âm thanh kỳ lạ lại xuất hiện.

【 Vợ nhìn mình à? 】

【 Vợ thật đẹp. . . Thơm quá, trắng quá, muốn hôn một cái. 】

【 Sao đột nhiên nhìn mình? Có phải mình bị bẩn ở đâu không? Hay là trên người mình có mùi mồ hôi? Không đúng, mình đã tắm rồi mà, còn tắm mấy lần. . . Có phải là chưa tắm sạch không? 】

【 Một lát nữa tắm lại vậy. 】

Tạ Ngưng bị một loạt "vợ" làm cho hơi choáng váng.

Cậu quan sát một lúc, có vẻ như bạn cùng phòng của cậu không ai xem phát trực tiếp.

Vậy thì, âm thanh này rốt cuộc là từ đâu ra?

Tạ Ngưng ít khi đến ký túc xá, trên bàn hầu như không có gì, trong tủ quần áo cũng không nhiều quần áo, chỉ có một bộ quần áo để thay, cùng với một vài hộp quà.

Cậu lấy hộp quà ra, đặt lên bàn trống bên cạnh: "Thời tiết gần đây chuyển lạnh, các cậu có cần khăn quàng cổ không? Tôi vừa hay có nhiều."

Trần Hi và Cố Niên nhìn thấy logo trên hộp quà: "Cái này quá đắt rồi. . ."

"Đây là quà tặng của nhà tài trợ, một mình tôi dùng không hết, nếu các cậu đồng ý nhận, " Tạ Ngưng nói, "Tôi còn phải cảm ơn các cậu giúp tôi dọn dẹp đồ đạc."

Tạ Ngưng đã nói đến nước này, họ cũng không khách sáo nữa, họ vây lại.

Tạ Ngưng: "Kiểu dáng thì giống nhau, nhưng màu sắc thì khác nhau."

Cố Niên: "Cậu cũng có à?"

Tạ Ngưng: "Có."

Trần Hi: "Cậu màu gì?"

Tạ Ngưng: "Tôi giữ màu xanh đen. Loại vải tartan* chỉ có ba màu, đỏ đậm, xanh đen, xanh lá cây đậm. . ."

(*)Tartan là một loại vải có hoa văn với các dải ngang và dọc có nhiều màu sắc, tạo thành các mẫu hình chữ nhật đơn giản hoặc phức tạp.

Trần Hi: "Anh Bùi, anh chọn trước đi? Anh thích màu gì?"

Bùi Chấp: "Xanh đen."

Tạ Ngưng nhìn Bùi Chấp.

Bùi Chấp: "Cảm ơn."

Mặc dù đang nói lời cảm ơn, nhưng xem ra vẫn như cũ vô cùng lạnh lùng, đôi mắt sắc bén thâm thúy toát lên vẻ kiêu ngạo bẩm sinh, toát ra hơi thở lạnh lùng và mạnh mẽ.

Tiếp theo, Tạ Ngưng lại nghe thấy.

【 Đeo khăn quàng cổ đôi với vợ nè. 】

Tạ Ngưng: ". . ."

Cậu đeo nút bịt tai chuẩn bị lên giường, "Không sao, các cậu thích là được. Tôi có tiết sáng mai, ngủ trước đây."

Khi ngủ cậu có thói quen đeo nút bịt tai và bịt mắt, hôm nay đột nhiên có tiếng động khiến cậu làm nhiều chuyện không giống thường ngày, ví dụ như vô thức nhìn Bùi Chấp một cái.

Dường như Bùi Chấp cũng chuẩn bị lên giường ngủ, nhưng cậu nhớ, Bùi Chấp có thói quen thức khuya, bây giờ mới gần mười một giờ, sao Bùi Chấp lại đột nhiên đi ngủ sớm vậy?

【 Mình phải theo sát nhịp điệu làm việc nghỉ ngơi ngủ sớm dậy sớm của vợ, vợ là trời, vợ là đất, nghe lời vợ, đi ngủ với vợ. 】

【 Vợ ngủ ngon. 】

Ồn quá.

Tạ Ngưng kéo rèm giường, nằm lên giường.

Vì tác dụng của nút bịt tai và bịt mắt, cậu có thể đi vào không gian suy nghĩ sâu hơn.

Tạ Ngưng xác định, đây là âm thanh phát ra từ phía Bùi Chấp.

Người đầu tiên cậu loại trừ chính là Bùi Chấp.

Lúc đầu, Tạ Ngưng nghĩ đó là âm thanh phát ra từ một video phát trực tiếp nào đó.

Mặc dù giọng nói này rất giống Bùi Chấp, nhưng Bùi Chấp không giống người háo sắc, nói những lời kỳ quái, còn gọi cậu là "vợ".

Hai người bạn cùng phòng còn lại tính cách hoạt bát, ngày thường thích đùa giỡn lẫn nhau, hoặc cãi nhau ầm ĩ, nếu thích xem một số video phát trực tiếp thú vị thì cũng hợp với tính cách.

Còn mặt Bùi Chấp lạnh như tiền, lúc nào cũng tỏ ra vẻ lạnh lùng, nhìn ai cũng tỏ ra vẻ mất kiên nhẫn, rất khó chịu.

Những âm thanh mà Tạ Ngưng nghe được hoàn toàn trái ngược với vẻ lạnh lùng mà Bùi Chấp thể hiện.

Bùi Chấp không giống người sẽ nói như vậy.

Cậu không tin Bùi Chấp sẽ nói ra những lời kỳ lạ như vậy.

Đặc biệt là khi cậu nghe những lời này, Bùi Chấp vẫn là vẻ mặt lạnh lùng vô cảm.

Thật khó tin, có người lại có thể giữ một khuôn mặt lạnh lùng như vậy, nói ra những lời lộn xộn hoàn toàn không phù hợp với hình tượng.

Nhưng vừa rồi, Tạ Ngưng mượn cớ tặng quà để tập hợp ba người lại với nhau, họ ngồi rất gần nhau.

Cậu xác định âm thanh này phát ra từ người Bùi Chấp, cho dù Bùi Chấp không mở miệng nói thì cậu cũng có thể nghe thấy.

Chỉ khi cậu và Bùi Chấp nhìn nhau, cậu mới có thể nghe thấy.

Là ảo giác sao?

Hay là siêu năng lực?