Chương 10

Tạ Ngưng dựa vào tường thở hổn hển, bả vai nhẹ nhàng run rẩy.

Dù không tiếp tục tiếp xúc với cơ thể, xung quanh cổ tay vẫn còn vòng quanh cảm giác ngứa ngáy như bị điện giật, cảm giác ngứa này chậm rãi bò ra từ tận sâu bên trong da thịt, như có vô số con côn trùng đang tham lam cắn xé máu thịt, khao khát nhiều hơn nữa.

Đầu óc Tạ Ngưng hỗn loạn, nhưng vẫn lập tức xin lỗi: "Xin lỗi, vừa rồi tôi không phản ứng kịp..."

Tạ Ngưng chưa nói được mấy câu, chỗ cổ tay bị chạm vào lúc nãy, lại một lần nữa bị có một cảm giác ngứa ngáy khó tả quét qua.

Trước đây, khi hội chứng đói khát da thịt phát tác, đòi hỏi luôn không được thỏa mãn, sự chạm vào bất ngờ khiến hội chứng đói khát da thịt bắt đầu nổi loạn, chuẩn bị bùng phát.

Nhưng may mắn thay, Tạ Ngưng và Bùi Chấp tiếp xúc không lâu, Tạ Ngưng chỉ cần điều chỉnh hơi thở một chút là có thể bình tĩnh trở lại.

Trong quá trình này, Tạ Ngưng vẫn dựa vào tường, làn da ban đầu chỉ hồng nhẹ nay đã bị hơi nước làm đỏ bừng, hơn nữa cơ thể đều ướt sũng, giọt nước theo mái tóc mềm mại rơi xuống, chảy vào cổ áo hơi mở, làm chiếc áo sơ mi càng ướt và trong suốt hơn.

So với vẻ đẹp lạnh lùng thường ngày, cậu lại có thêm chút dịu dàng ngoan ngoãn.

Tạ Ngưng rất thành thạo trong việc dập tắt những suy nghĩ không nên có, bây giờ cậu đã lấy lại bình tĩnh, cậu nhớ rất rõ, Bùi Chấp đã tốt bụng giúp đỡ mình nhưng lại bị mình đẩy mạnh ra.

Vừa rồi cậu đã nói xin lỗi, bây giờ nên nói cảm ơn.

Đang định mở miệng, giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên trước.

[Ngoan quá, muốn đi qua.]

Tạ Ngưng sửng sốt: "Cậu nói cái gì?"

Bùi Chấp nhíu mày, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng cũng hoang mang: "Tôi không nói gì cả."

Vậy thứ Tạ Ngưng nghe thấy là gì?

Âm thanh đó thoáng chốc vang lên bên tai, rồi lại biến mất không thấy gì nữa.

Tựa như tất cả chỉ là ảo giác của Tạ Ngưng.

Cố Niên và Trần Hi lau khô tay, đẩy cửa ban công ra, Bùi Chấp đi trước một bước trùm chiếc áo khoác to lên người Tạ Ngưng.

Tạ Ngưng đang nghiêm túc suy ngẫm xem âm thanh đó rốt cuộc phát ra từ đâu, đến khi phản ứng lại thì áo khoác của Bùi Chấp đã khoác lên người.

Bệnh sạch sẽ khiến cậu rất ghét người khác tiếp xúc, cực kỳ ghét dùng đồ của người khác. . .

Bùi Chấp: "Quần áo của cậu hơi mỏng."

Bàn tay vô thức muốn cởϊ áσ khoác, bỗng khựng lại ở cổ áo và bất động.

Tạ Ngưng cúi đầu liếc nhìn, áo sơ mi của cậu chất liệu mỏng, dính nước nên bám sát vào người, có thể nhìn rõ màu da trên cơ thể, cũng như đường cong mơ hồ ở eo.

Bùi Chấp lại nói: "Áo khoác này mới, tôi chưa mặc, hôm nay mới lấy từ tiệm giặt ủi về, không bẩn."

Bệnh sạch sẽ về tinh thần của Tạ Ngưng rất nặng, chỉ dựa vào lý do "đồ của người khác", cậu đã thấy hơi khó chịu. Nhưng người cậu quả thật có chút thẩm thấu, hơn nữa áo sơ mi vẫn đang nhỏ nước, mặc một chiếc áo khoác lên người, tình hình có thể sẽ tốt hơn nhiều.

"Cảm ơn." Tạ Ngưng nói, "Tôi giặt xong sẽ trả lại cậu."

Bùi Chấp: "Ừ."

Bùi Chấp lại trở về vẻ lạnh lùng mà Tạ Ngưng quen thuộc.

Bùi Chấp là hot boy khoa thể dục, vóc dáng và khuôn mặt đều không chê vào đâu được, bây giờ mạng lưới phát triển, người có giá trị nhan sắc cao ở đâu cũng dễ được chú ý.

Nhưng Bùi Chấp nổi tiếng nhất vẫn là tính cách trai thẳng của hắn, sự lạnh lùng và sợ đồng tính của hắn rất nổi tiếng, cũng có một số bạn nam vô cùng ghét hắn, cho rằng hắn rất giả tạo.

Ấn tượng của Tạ Ngưng về Bùi Chấp rất đơn giản, chỉ có hai chữ, lạnh lùng, đẹp trai.

Ngoài ra, họ không còn điểm chung nào nữa.

Có lẽ là Tạ Ngưng nghe nhầm, hoặc cũng có thể là điện thoại phát trực tiếp của ai đó chưa tắt, tóm lại, đó không phải là giọng của Bùi Chấp, càng không thể là lời Bùi Chấp nói với cậu.

Bình thường ở nhà, Tạ Ngưng có thể ở trong nhà vệ sinh một tiếng.

Nhưng đây là ký túc xá, nhà vệ sinh của ký túc xá cũng được coi là khu vực chung, cậu cố gắng hết sức rút ngắn thời gian bên trong trong vòng hai mươi phút.

Không muốn người khác làm phiền mình, cũng đồng nghĩa với việc cậu không muốn gây phiền phức cho người khác.

Tạ Ngưng gội đầu, nên thời gian dùng nhiều hơn so với dự kiến mười phút.

Khi Tạ Ngưng đẩy cửa nhà vệ sinh ra, hơi nước cùng với mùi sữa tắm tràn ngập ký túc xá, vị trí của Bùi Chấp gần cửa nhất, hắn là người đầu tiên ngửi thấy mùi này.

Hắn vô thức nhìn về phía Tạ Ngưng.

Cổ chân lộ ra một đoạn mắt cá chân gầy gò, những ngón tay thon dài như ngọc vuốt khăn, Tạ Ngưng hơi cúi đầu lau khô đuôi tóc, vẻ mặt lạnh lùng như thanh khiết, hàng mi dài dưới ánh đèn ấm áp đọng chút hơi nước, nhưng lộ ra vài phần cảm giác dịu dàng.

Nhận ra có người đang nhìn, Tạ Ngưng vô thức nhìn về phía Bùi Chấp. Bọn họ vừa đối mặt ở trên, Tạ Ngưng đã nghe thấy một giọng nói.

【 Vợ thơm quá. 】