Chương 9

Thời cấp ba, mấy người bạn thân của Thích Nhiên đều là trai thẳng chính hiệu, nhưng sau khi gặp Tạ Ngưng đều cong hết, không ai ngoại lệ.

Buổi tối có mưa lớn, Tạ Ngưng quyết định về sớm một chút.

Bên ngoài quán cà phê, gió lạnh thổi qua, Tạ Ngưng đứng bên lề đường chờ xe, thân hình gầy gò thanh tú thẳng tắp, mái tóc và viền áo bị gió thổi bay về phía sau, quanh thân phảng phất bụi bặm nhỏ, vương lại trên hàng mi dài của cậu những tia sáng như sao.

Thích Nhiên luôn biết rằng anh họ của mình có ngoại hình xuất sắc, nhưng lúc này vẫn không nhịn được rung động.

Cậu ấy đột nhiên hiểu tại sao những người anh em thẳng tắp của mình lại bỗng nhiên cong.

Tạ Ngưng có khuôn mặt khó quên, đứng đó không làm gì cũng giống như một bức tranh người đẹp được vẽ tỉ mỉ, biểu cảm của cậu luôn lạnh lùng, nhưng chính vẻ mặt này lại làm tăng thêm vài phần kiêu ngạo quý phái trong sự lạnh lùng ấy, rất dễ khiến người ta sa vào một loại cuồng nhiệt nào đó.

Tạ Ngưng lên xe, Thích Nhiên ghi nhớ biển số xe.

Trong xe, Tạ Ngưng lấy khăn ướt từ túi ra, từ tốn lau sạch ngón tay thon dài trắng nõn.

...

Ký túc xá phòng 505.

Đêm xuống trời giáng một cơn mưa lớn, Cố Niên đứng trước gương ban công nhìn vào mái tóc mullet dài của mình, vô cùng hài lòng.

Cậu ấy liếc nhìn mái tóc nhuộm bạc của Trần Hi, đầy vẻ khinh bỉ.

Trần Hi vừa chà tất, vừa nói: "Cuối tuần này tớ định đi chùa Linh Tâm cầu nguyện, hy vọng tình duyên của mình sớm đến."

"Thời đại nào rồi, còn tin vào mê tín dị đoan." Cố Niên nhếch mép, hỏi, "Có linh không? Nếu linh thì dẫn tớ đi với, tớ cũng muốn đi cầu nguyện."

Trần Hi: "Những người từng đi đều nói rất linh, dù là duyên phận hay gì đi nữa, điều tuyệt vời nhất chính là, nghe nói trước đây có một cặp nam nữ gặp nhau giữa biển người mênh mông, nhưng lúc đó không kịp xin thông tin liên lạc, vì vậy họ đến chùa Linh Tâm cầu nguyện chân thành... không lâu sau, họ không chỉ gặp lại nhau, cuối cùng còn đăng ký kết hôn nữa!"

"Linh thế à? Đúng rồi, kết hôn trong thời gian đại học có được cộng điểm không? Tớ cũng khá hứng thú..." Cố Niên hỏi to, "Anh Bùi, anh là người ở thành phố A, chùa Linh Tâm thật sự linh như vậy hả?"

Nhân lúc giặt tất, Cố Niên và Trần Hi đã hoàn thành những chuyện lớn trong đời như yêu đương kết hôn trong tưởng tượng.

Bùi Chấp vẫn đang mơ màng, hắn cụp mắt nhìn vào màn hình điện thoại, mười phút trước, Tạ Ngưng đã chấp nhận lời mời kết bạn của hắn, cũng gửi đến một câu.

[Ngưng: Chào cậu, tôi là Tạ Ngưng.]

Một câu nói đơn giản, Bùi Chấp nhìn một lúc lâu.

"Anh Bùi? Anh Bùi? Anh đang xem gì vậy?" Cố Niên thúc giục nói, "Rốt cuộc chùa Linh Tâm có linh không anh."

Bùi Chấp như bỗng nhiên bừng tỉnh, ngón tay chạm vào khung nhắn tin, suy nghĩ xem nên trả lời thế nào để có vẻ lịch sự hơn. Hắn lạnh giọng nói: "Không linh."

"Sao anh biết không linh? Anh từng đi cầu nguyện rồi hả?"

Bùi Chấp lười không thèm trả lời.

Hắn nhạy bén cảm nhận được có người đang quẹt thẻ ký túc xá.

Hệ thống cửa vào ký túc xá của họ là quét thẻ, máy móc cũ kỹ, thẻ sinh viên đặt lên cảm biến, cần phải chờ đợi vài giây. Trần Hi và Cố Niên đang làm ầm ĩ ở ban công, còn ai có thẻ sinh viên có thể mở khóa ký túc xá của họ?

Câu trả lời rất rõ ràng, vào khoảnh khắc Bùi Chấp tháo tai nghe, cửa phòng đồng thời được mở ra.

Bên ngoài trời đang mưa, Tạ Ngưng vẫn không tránh khỏi bị mưa xối, cơ thể cậu từ trên xuống dưới gần như không có chỗ nào khô ráo, nước mưa chảy xuống tí tách.

Chiếc áo sơ mi mỏng manh dính nước dính chặt vào vòng eo thon gầy, qua lớp vải có thể thấy rõ đường cong của xương bả vai.

Làn da trắng nõn vì chạy trốn mưa trên đường nên hơi ửng hồng, xương quai xanh đọng đầy giọt nước, mái tóc ướt sũng dính vào trán và hai bên thái dương, vẻ mặt lạnh lùng thường ngày thêm chút hương vị khó tả.

Tài xế chỉ có thể đỗ xe ở cổng trường, Tạ Ngưng vội vàng vào ký túc xá trước khi sắp đến giờ giới nghiêm, cậu không giỏi vận động nên lúc này thở hơi gấp gáp, đi bộ cũng bắt đầu thấy choáng váng.

"Ai vậy?" Nghe thấy tiếng động bên ngoài, Cố Niên ở ban công muốn đi ra xem.

Bùi Chấp đứng dậy, dùng thân hình che chắn tầm nhìn của Cố Niên.

Hắn nhận ra tình trạng của Tạ Ngưng có vẻ không ổn, bước chân loạng choạng, bước đi vướng một cái, cậu suýt nữa trượt chân ngã xuống.

Bùi Chấp luôn không thích tiếp xúc với người khác, lần này bất ngờ vươn tay ra, trong khoảnh khắc Tạ Ngưng sắp ngã, hắn đã vươn tay ra đỡ cậu.

Ngay khi cổ tay bị nắm lấy, cảm giác nóng bỏng của nhiệt độ cơ thể cùng với cảm giác da chạm da ập đến. Đầu óc Tạ Ngưng ù đi một lát, như bị kí©h thí©ɧ mà vung tay Bùi Chấp ra.

Vẻ mặt của Bùi Chấp trống rỗng trong chốc lát, sau đó, hắn cụp mắt nhìn về phía mu bàn tay, nơi có một vết đỏ.