Chỉ trong vài ngày, Khang tổng dường như đột nhiên trở thành trụ cột ưu tú của hiệp hội công nhân viên.
Ký hợp đồng lao động cần một loạt các thao tác như giảm giờ làm, cải thiện tiền lương, tiêm phòng, làm đến ra hình ra dáng, chỉ còn thiếu chút hô khẩu hiệu đấu tranh vì quyền lợi của người lao động nữa thôi.
Cô Tiểu Lưu không nhịn được bèn hỏi: “Bạn học Khang Khang này, em biết những kiến thức này từ đâu thế?”
Trẻ con nói gì cũng không lạ, bởi vì cái gì các bé cũng dám nói. Điều kỳ lạ là các bé biết được những thứ này từ đâu?
Khang tổng ngậm một cây kẹo mυ"ŧ trong miệng, rút ra rồi thở dài, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nét từng trải: “Tất cả đều là kinh nghiệm.”
Cô giáo Tiểu Lưu nhìn bạn nhỏ cứ thế lặng yên bỏ cây kẹo vào miệng, một đứa nhỏ mới 4 tuổi có thể có kinh nghiệm gì chứ!!!
Cô giáo Tiểu Lưu đã nói lại chuyện này với vợ chồng trẻ.
“Kinh nghiệm?” Vợ chồng trẻ cân nhắc hai chữ này, bé có thể có kinh nghiệm gì?
Việt Tần là người đầu tiên cảm nhận được cái gọi là trải nghiệm, cũng chỉ cảm thấy khả năng nắm bắt thông tin của con trai mình ở thế giới này rất mạnh.
"Khi tôi bị sa thải, tôi đã đưa thằng đến liên đoàn lao động, còn tìm đến trọng tài lao động. Có thể thằng bé đã nghe thấy điều gì đó khi chúng tôi nói chuyện rồi nhớ cũng nên."
Đây chính là cái gọi là kinh nghiệm.
Bây giờ tất cả mọi người đều hiểu, hóa ra là học được từ những nơi này, nhưng Việt Tần lại nhận ra một vấn đề, nếu đứa nhỏ vẫn nhớ lần đầu tiên đến công đoàn, vậy có nghĩa là nó vẫn còn nhớ chuyện đó sao?
Việt Tần càng nghĩ càng cảm thấy chính là như vậy, con trai anh bắt đầu nói rồi thay đổi tính tình, tất cả đều là sau khi chuyện đó xảy ra.
Việt Tần nghĩ sẽ tìm cơ hội nói chuyện với con trai, anh không muốn sự việc đó trở thành bóng tối trong lòng của con trai mình.
“Hôm nay ở trường con có gặp chuyện gì vui không?”
Việt Tần vừa nói vừa lấy một cái nồi đất màu từ trên tủ xuống, hôm nay Hạ Sanh phải làm thêm giờ, vẫn chưa về, Việt Tần đón con về nhà, chuẩn bị làm món lẩu uyên ương.
Khang tổng nhìn nồi đất màu trắng này, nếu cậu nhớ không lầm thì họ dùng chảo sắt đen này để nấu, xào rau thì có chảo chuyên dùng, còn vó nồi chuyên dùng để hầm canh, chảo chuyên dùng để chiên cá nữa.
Bây giờ lại là một cái nồi mới tinh, ở đâu ra nhiều nồi như vậy?
"Bảo Bảo, ba đang nói chuyện với con đấy."
"Trường học không có vui cả."
“Còn bạn học và giáo viên thì sao? Con không gặp điều gì thú vị sao?”
"Không có, đều rất nhàm chán"
Thực ra thì không phải, cũng có mấy chuyện buồn cười, mấy đứa trẻ trong lớp cứ động một chút là gọi cô giáo thành mẹ, còn có cả thầy vẹt nhỏ, cậu thật trâu bò khi mang đến được biết bao đãi ngộ cho thầy vẹt nhỏ.
Nhưng cậu không thể nói, cậu không phải là một đứa trẻ sẽ đem hết những chuyện xảy ra trong lớp về nhà kể cho ba mẹ nghe.
Thậm chí cậu không phải là một đứa trẻ, cũng không phải là con của gia đình này.
Việt Tần cũng không ép con trai mình, không phải là nói không thể, nhìn đứa nhỏ một chút rồi cầm lấy một thau rau bên cạnh, sau đó đi lấy băng ghế nhỏ đi vào nhà bếp.
"Bóc cải xanh này ra, rửa lại một lần." Ba to con nói.
Việt Tần nhìn cậu nhóc này, đứa nhỏ mặc chiếc áo hoodie màu đỏ có một trái tim to màu đen ở giữa được mẹ mua cho, trông giống như một đứa trẻ tiêu chuẩn.
Anh nghĩ đến lời nói của giáo viên nhà trẻ, đứa trẻ ở trường rất có sức lãnh đạo, giống như thành viên công đoàn hay người ưu tú gì đó.
Trong lòng anh nghĩ, thật sự khó có thể tưởng tượng một đứa trẻ nhỏ như vậy có thể trở thành công đoàn ưu tú bằng cách nào, còn bảo vệ quyền lợi lao động của giáo viên động vật trong trường, anh không thể nào tưởng tượng ra được cảnh đó.
Đứa nhỏ nhìn thau rau một cái, một bắp cải nhỏ, bảy hoặc tám cây nấm đông cô và hai cái nấm kim châm cô.
Đứa nhỏ ngẩng đầu lên, hỏi "Có tiền lương không? "
Việt Tần nhíu mày, trong lòng nói, được rồi, hiện tại không cần tưởng tượng nhiều như vậy.
Việt Tần nói: " Một lát ăn lẩu con có cần trả tiền không? ".
Đứa nhỏ gặp trận Waterloo(1) đầu tiên trong lịch sử đòi lương của mình, ồ một tiếng rồi ngồi xuống băng ghế nhỏ.
(1) *Bản gốc là hoạt thiết lô, phiên âm của chữ Waterloo, đây là cách nói tắt của hoạt thiết lô chi dịch (chiến dịch Waterloo), quân liên minh anh, Áo, Phổ, Nga tiến đánh nước Pháp, Naloléon đại bại, phải đầu hàng, tuyên bố thoái vị, bị đưa đi đày ở đảo Sainte-Hélène. Từ này sau này được ví dụ cho sự thất bại.
Tay nhỏ bẻ nửa bắp cải xuống nước, còn không chấp nhận thất bại lần này, ba to con ngây thơ như vậy, không thể thua ở trong tay ba được nên chuẩn bị đấu tranh lần nữa: "Ba ơi, con mới 4 tuổi, ba không thể đòi đồ ăn của con, bởi vì ba còn có nghĩa vụ phải nuôi nấng con mà. ”
Việt Tần quay đầu lại nhìn đứa nhỏ một chút:“Đây là những gì bạn học trong nhà trẻ dạy cho con sao? ”
“Bạn học trong nhà trẻ của con thật là nhiều kiến thức bác học nhỉ?” Việt Tần nhìn không khỏi cảm thán, có bạn nhỏ giả vờ bị xỉu, còn có bạn nhỏ Na Tra nữa chứ.
“Vậy thì ba ơi, con có tiền lương không? Con không cần trả quá nhiều, chỉ cần đưa lương cơ bản một hai ngàn là được rồi.”
"Một hai ngàn?"
Mỗi tối con có thể giúp ba rửa rau. “Khi Khang tổng giúp thầy vẹt nhỏ đòi lương, cậu quyết định cũng phải kiếm ít tiền mới được.
“Bảo Bảo, ba mẹ và con sẽ tạo thành một nơi tên là gì?”
Khang tổng nghiêm túc cẩn thận xếp từng lá cải trắng chồng lên nhau.
Khang tổng thoả mãn mà nhìn những lá cải trắng được mình xếp ngay ngắn, rồi bắt đầu rửa nấm hương.
Đối với vấn đề này, cậu cũng không muốn trả lời, nhưng vẫn mở miệng "Nhà."
"Vậy ba mẹ và Bảo Bảo đều là thành viên gia đình, ba nấu cơm không cần tiền lương, mẹ nấu cơm cũng không cần tiền lương, tại sao Bảo Bảo rửa mấy món ăn lại muốn có tiền lương chứ?"
Khang tổng một bước giẫm vào trong bẫy của đối phương, một mặt uất ức.
Được rồi, cùng một mức lương cho cùng một công việc.
Người này vẫn là ba to con thuần khiết chính trực hay sao?
Việt Tần nghe cô tiểu Lưu nói toàn bộ quá trình con trai của anh gài bẫy hiệu trưởng, nên cũng đem ra dùng một chút.
Khang tổng cũng không biết, là mình tự dùng logic đánh bại logic của chính mình.
"Được rồi, vậy con không cần tiền lương nữa." Khang tổng chịu thua.
"Bảo Bảo, ba hỏi con một chuyện có được không? "
"Ba cứ nói, con có thể trả lời thì nhất định sẽ trả lời."
"Bảo Bảo còn có nhớ ông chủ trước đây của ba không ?" Việt Tần nói: "Chính là người tên Khang tổng, người khác thấy cậu ta đều phải nói ‘chào ông chủ’ đấy."
Khang tổng sửng sốt một chút, thật ra cậu cũng không nhớ rõ lắm buổi tối ngày hôm ấy đã xảy ra chuyện gì, lúc đó cậu uống rượu, chỉ nhớ rõ mình sa thải trưởng bộ phận an ninh, tất nhiên, lý do chủ yếu là bởi vì anh không phải là người của mình.
"Bảo Bảo?" Việt Tần thấy đứa nhỏ thất thần nên lên tiếng gọi.
"Con không nhớ rõ." Khang tổng cũng không muốn nghĩ đến buổi tối ngày đó xảy ra chuyện gì, cậu không nhịn được muốn lảng tránh "Ba, chúng ta có thể đừng nhắc đến chuyện đêm hôm đó có được không?"
"Được rồi, ba không nhắc đến nữa, nếu như Bảo Bảo muốn nói với ba về chuyện đêm hôm đó thì bất cứ lúc nào ba cũng có thể nghe cả."
Tâm trạng Khang tổng rơi xuống tận đáy, rửa sạch nấm hương lại hai lần.
Chờ cậu rửa xong hết tất cả thì nhận được một ánh mắt khen ngợi của ba to con.
Khang tổng không biết ba con nhà người khác hòa thuận như thế nào, nhưng chắc không phải chuyện nấu nướng với rửa rau.
Trong phòng bếp dọn dẹp rất sạch sẽ, đá cẩm thạch màu trắng toả ra một ánh sáng nhẹ nhàng, ngọn lửa trên bếp gas đang cháy vù vù, nói lên một loại sinh hoạt ấm áp.
Lúc này, Khang tổng cảm thấy những thứ chân thật này không có thứ gì thuộc về mình, cậu không biết tại sao mình lại xuất hiện trong cơ thể đứa trẻ này.
Nhưng cậu biết tất cả những thứ này đều không thuộc về cậu.
Ba to con đang cắt những cuộn thịt bò, ngay lập tức, những cuộn thịt bò mỏng được đặt trên chiếc đĩa trắng bên cạnh anh.
"Bảo Bảo, ngày hôm nay có chút mất tập trung, có phải là con nhớ mẹ không? Hôm nay mẹ tăng ca, rất nhanh sẽ trở về thôi."
Khang tổng vâng một tiếng, liếc mắt nhìn ba to con rồi lau tay đi ra ngoài, cậu đột nhiên không muốn ở chỗ này nữa.
"Ba ơi, con đi ra ngoài chơi nha."
"Con đi đi."
Ba to con lại cắt một miếng thịt dê, thịt dê dường như bị đông cứng quá, hiện tại vẫn ở trạng thái bị đông lạnh, khi cắt vào còn nghe ra tiếng sàn sạt.
Trong lòng Khang tổng dường như cũng có loại âm thanh sàn sạt, vừa đi được vài bước đã thấy ba to con đang ngẩng đầu lên nhìn mình.
Mắt của ba to con như một dòng yêu thương đang chảy, rất nhẹ nhàng không mãnh liệt, như thể sẽ không làm tổn thương ai.
Cậu đột nhiên hiểu được lần đầu tiên lẻn ra ngoài bị ba to con dẫn cậu theo lái taxi, đêm khuya cô gái kia rất sợ ba to con, nhưng vừa thấy ánh mắt của anh thì thả lỏng ngay.
Anh thật sự rất yêu rất yêu thương con của mình.
Đôi vợ chồng trẻ đều rất yêu thương con mình.
Khang tổng thở dài, cậu đã gác lại kế hoạch tìm cách lấy lại thân xác, cậu muốn tìm con trai thật của họ trước đã.
Đầu tiên, bé Khang Khang thật sự kia, có thể hiện tại đang ngủ say trong thân thể này hay không? Giống như với hai nhân cách không?
Khang tổng thở dài một hơi, bắt đầu lục tung trong tìm kiếm trong phòng, cậu định tìm một số đồ cũ của trẻ con để xem có thể đánh thức được nhóc không.
Trên bức tường phía trong của phòng sách, có treo một bức ảnh, từ thiếu niên thiếu nữ mặc đồng phục học sinh xanh trắng cho đến nam nữ mặc đồ cưới, rồi đến gia đình ba người ôm con, đứa trẻ trong tay đang chầm chậm lớn lên.
Vợ chồng trẻ vẫn ở bên cạnh cậu, Khang tổng nhìn những bức ảnh này, gõ đầu chính mình, nhỏ giọng hỏi: "Này, nhóc có ở trong đó không?"
Không có phản ứng, xem ra xem bức ảnh còn chưa đủ.
"Ong ong ong "
Điện thoại di động của ba to con vang lên bên cạnh.
"Ba, điện thoại của ba đổ chuông này."
"Con nghe dùm ba đi, nói lát ba sẽ gọi lại sau." Việt Tần đang rán thịt nên không đi ra được.
Khang tổng cầm điện thoại di động, nhìn thấy tên người gọi đến.
Lão Lưu.
Mới vừa nhận đã nghe được giọng nói vui vẻ bên đầu dây kia:’’Anh Việt, nói cho anh nghe một tin tốt này, tập đoàn Phi Dược sắp tổ chức cuộc họp hội đồng quản trị để chọn lại CEO mới, tên khốn bắt con trai anh nói chào ông chủ cũng sắp không còn được làm ông chủ nữa rồi.’’