Chương 39: Về Việc Tăng Lương!

"Thầy vẹt nhỏ, tao đã giành được tiền lương cho mày rồi đấy." Khang tổng nói lại một lần.

Khang tổng đặc biệt hưng phấn, nôn nóng muốn nói với vẹt nhỏ, nhìn dáng vẻ vui vẻ của nó.

Nhưng mà, vẹt nhỏ đứng trên giá, vẫn đứng lặng lẽ như không hiểu câu nào, chỉ chỉ đôi cánh của nó ra phía ngoài lớp.

Những đứa trẻ khác trong lớp trợn tròn hai mắt nhìn cảnh này, nhao nhao cảm thấy Khang Khang thật là lợi hại.

Khang tổng lắng nghe những gì mấy đứa trẻ khác nói, cũng không quan tâm chúng có hào hứng hay không, cậu vẫn nhìn con vẹt nhỏ trước mặt mình.

Con vẹt nhỏ đứng trên giá, không nhảy nhót sung sướиɠ kêu tới kêu lui như trước, cũng không vỗ cánh, huống chi là lao tới cậu.

Nó đối với cậu như là một con chim cũng giống đối với những người khác.

Khang tổng như bị dội một gáo nước lạnh vào mặt, điều khó chịu nhất trên đời có lẽ chính là nhọc nhằn khó khăn đi tranh tiền công của người khác, kết quả vui vẻ nói với người đó, nhưng lại không được đáp lại.

Khang tổng lập tức tự an ủi rằng con vẹt không hiểu tiền lương nên giải thích: "Từ nay về sau, mỗi tháng mày sẽ nhận được lương thực tập 1,200 tệ, mày có thể mua đồ ăn, đồ dùng cho mình nữa đó."

Đương nhiên, hiệu trưởng cũng không phải kẻ ngu ngốc mà trả lương thế này, lúc ông dùng thầy động vật này làm bảng hiệu của trường, nói chung là hiệu trưởng cũng kiếm được chút lời, nhà tư bản mà lại.

Chim vẹt nhỏ giọng thì thầm kêu một tiếng, sau đó chỉ thấy nó mở cánh ra, bay ra ngoài cửa.

Trái tim Khang tổng như tan vỡ, quay đầu nhìn thấy các bạn cùng lớp nhìn mình.

Khang tổng càng thêm khó chịu, không muốn bị đám bạn học này cười nhạo nên cũng đi ra ngoài cửa.

Kết quả là ngay khi cậu bước ra ngoài, khi đến nơi các bạn học khác không nhìn thấy được thì có một bóng màu xanh lá cây lao vào vòng tay cậu, dang rộng đôi cánh ở trong l*иg ngực của cậu, kèm theo một giọng nói vui vẻ như trẻ con.

"Chào ông chủ, giỏi lắm, chào ông chủ, giỏi lắm "

Điều này cũng gần giống như vậy!

Khang tổng bắt đầu ở chung với con vẹt nhỏ này được vài ngày, giờ mới chợt nhận ra chuyện vừa xảy ra, thầy vẹt nhỏ cảm thấy nên giữ hình tượng giáo viên trong lớp nên không thể hào hứng như một đứa trẻ được.

Khang tổng hừ một tiếng, nhỏ giọng nói: "Cái này có là gì chứ, chờ mày nổi tiếng ở trong ngành này, đến lúc đó chúng ta giả vờ bãi công đổi nghề, không thể thiếu mày thì bọn họ chỉ còn có thể tăng tiền lương lên cho chúng ta mà thôi."

‘’Ông chủ giỏi lắm, ông chủ giỏi lắm’’ Vẹt nhỏ nói

Lúc này, Khang tổng mới nhận ra, tại sao chú vẹt nhỏ này luôn gọi mình là ông chủ, còn chỉ gọi đúng một mình cậu.

Trước đây cậu từng nghĩ rằng đó là một câu tốt lành vẹt nhỏ đã học được từ những người khác, nhưng đột nhiên cậu nhận ra có điều gì đó không đúng.

"Tại sao lúc nào mày cũng gọi tao là ông chủ thế?"

"Chào ông chủ, chào ông chủ, chào ông chủ" Con vẹt nhỏ lại bắt đầu gọi, dụi dụi đầu nhỏ vào lòng bàn tay của đứa trẻ khiến trái tim Khang tổng như tan chảy, trong nháy mắt không nghĩ đến chuyện này nữa.

“Nếu mày gọi tao là ông chủ, vậy thì vấn đề tiền lương của mày tao sẽ lo, sau này chúng ta còn có thể yêu cầu rút ngắn giờ làm việc, yêu cầu thêm trợ cấp, đúng rồi, tao phải đến tìm ông ấy tiêm vắcxin phòng bệnh cho mày nữa.”

Cô giáo Lưu vừa đi ra, cô ấy nghe thấy những lời này thì im lặng trở về lớp học, vốn dĩ cô ấy đi ra vì sợ tâm hồn của đứa nhỏ sẽ bị tổn thương.

Ừm, bây giờ nghĩ lại, có thể sau này ví tiền của hiệu trưởng sẽ bị thương dài dài rồi.

Lời của bạn nhỏ Khang Khang nói thật khiến người khác động lòng, hiện tại cô ấy cũng muốn dùng những cách này để được tăng lương.

Bên kia trung tâm nghệ thuật, bà chủ của trung tâm nghệ thuật nhìn Hạ Sanh đã từ chức nói: "Chuyện trước đây quả thật là vấn đề của chúng tôi. Chúng tôi quản lý có sai sót nên khiến cho em phải chịu oan ức."

"Chúng ta cũng làm việc với nhau mấy năm rồi, nói thế nào cũng có cảm tình, chị nhớ lúc em mới đến, trong nhà em rất khó khăn, chúng tôi không nhận giáo viên bán thời gian, nhưng đã phá lệ nhận em."

"Em xem tình huống của em bây giờ cũng càng ngày càng tốt, cũng không cần cả ngày ở bên con, em có thể đến đây làm giáo viên toàn thời gian rồi."

"Không cần đâu!" Hạ Sanh nói, "Tôi muốn thử các nghề khác. Trước đây có lẽ là do tôi quá hẹp hòi rồi.”

“ Bây giờ tình hình kinh tế không tốt, khó tìm việc làm, hơn nữa, nếu em là giáo viên toàn thời gian thì mức lương và đãi ngộ cũng sẽ khác. ”

“ Vấn đề không phải là tiền. ”

Chuyện của Trương tổng giống như một cơn bão, hoàn toàn làm thay đổi suy nghĩ của cô, trong mấy ngày cô bình tĩnh đã quyết định nhìn kỹ thế giới này thêm một lần nữa.

"Như vậy đi, nếu em trở về thì lương sẽ tạm trích thêm phần trăm." Bà chủ cũng sụp đổ, trước đó Trương tổng ám chỉ Hạ Sanh đã đắc tội với anh ta.

Vào lúc ấy, mọi người đều biết bà Trương rất thích Hạ Sanh, nhưng cũng biết hiện tại bà Trương chỉ là cái chức bà chủ lớn, không có việc làm, Trương tổng mới người quyết định trong gia đình của chị ấy.

Vì vậy, họ có thể đưa ra quyết định trực tiếp mà không cần thông báo với bà Trương.

Mà bây giờ, Trương tổng lại gọi điện nói bảo Hạ Sanh trở lại. Điều quan trọng hơn là bà Trương, à không đúng, bây giờ mọi người đều gọi chị là cô Đàm.

Cô Đàm ngày nào cũng lên mặt báo

“Trương tổng bị bệnh, bà Trương tạm thời giữ chức giám đốc công ty.”

"Bà Trương này, năng lực hoàn toàn không thua với Trương tổng."

Không chỉ vậy, trên mạng cũng có một số tin tức nói hình tượng cưng chiều vợ của Trương tổng trên thực tế đều là giả vờ, sau đó bị đào lại từ đầu, cư dân mạng lại ăn dưa bở, nhưng khi phóng viên hỏi cô Đàm, cô Đàm chỉ nói –

"Mọi chuyện đều là sự thật."

Khi được hỏi đã ly hôn chưa, cô Đàm cười nói: "Không phải lúc này, anh ấy đang bệnh, cũng là lúc đang cần tôi bên cạnh, hơn nữa tình cảm của chúng tôi cũng sẽ không tan vỡ. ”

Người ngoài chỉ cho rằng bà Trương ngu ngốc, còn không chịu ly hôn.

Nhưng bọn họ có một giáo viên đang có người họ hàng làm việc tại nhà bà Trương, nói chị đã đuổi hết nhân viên của Trương tổng, tất cả những nhân viên được nhận đều do tự chị lựa chọn và trả lương. Hơn nữa, bà Trương bên ngoài ôn hòa như vậy, về nhà tính tình rất nóng nảy, chị đưa chồng mình từ bệnh viện về nhà, hạn chế cho chồng chị liên lạc với bên ngoài, bởi vì chồng chị gãy chân nên chỉ có thể dưỡng ở nhà mà thôi.

Chị không ly hôn, trên thực tế chỉ vì ly hôn bây giờ, xác xuất không được chia gia sản rất lớn, hơn nữa, chị không có việc làm, con cái cũng không được nhận.

Nghe xong, trung tâm nghệ thuật quả thực trợn mắt ngoác mồm mà sững sờ, khó có thể tưởng tượng được người phụ nữ hào phóng, rộng lượng bên ngoài, sau khi về nhà lại lạnh lùng cưỡng chế người chồng đang bị thương như vậy.

Tuy nhiên, bà Trương luôn bận rộn từ trong ra ngoài, lại có thời gian để quan tâm đến một vấn đề.

“Cô giáo Hạ có quay lại không?”

“Nếu cô Hạ quay lại, hãy gọi cho tôi.”

“Từ chức? Cô không nói đãi ngộ với cô ấy sao? ”

Vì vậy, trung tâm nghệ thuật chỉ còn thiếu ra khỏi cửa mời Hạ Sanh trở lại mà thôi.

Lương cũng được tăng một cách điên cuồng.

“Chỉ cần em chịu trở về, lương đều có thể thương lượng, sẽ có phụ cấp, phụ cấp ăn uống, chỉ tiêu đi lại, đi công tác du lịch tiêu chuẩn, hay lựa chọn du lịch gia đình đều được cả.” Bà chủ nói.

Hạ Sanh lắc đầu: “Xin lỗi, thật sự không phải vấn đề tiền bạc và đãi ngộ.”

Bà chủ không tin, trên đời này không có thứ gì là không phải chuyện tiền bạc, nếu là vấn đề tiền bạc, vậy thì nói rõ tiền vẫn không đủ mà thôi.

" Như vậy đi, chỉ cần em quay lại, những cái trước vẫn được giữ lại. Chị sẽ trả em lương cơ bản là 8.000, mỗi một học sinh chị sẽ chia cho em 50%."

"Ít nhất phải có con số này trong một tháng—" Bà chủ cầm một cây viết liệt kê những gì mình nói trước đó rồi tính tổng cộng ra đưa cho Hạ Sanh.

Hạ Sanh vừa mới xem qua, giây tiếp theo liền ngây người.

Hạ Sanh ho khan hai cái, đặt tờ giấy xuống, nói: "Thực sự không phải vấn đề tiền bạc, hiện tại tôi còn đang mơ màng nên muốn tìm hiểu xem bản thân mình thật sự muốn làm gì."

"Với lại, chiếc đàn piano trong nhà của cô Đàm đã đặt ở chỗ của chúng tôi, nói là để cho em đàn đấy. ”Bà chủ không ngừng tiếp tục tăng giá.

Bà chủ chỉ cảm thấy bà Trương đối với Hạ Sanh quả thực là tốt đến mức đáng sợ.

Chị ta cũng không biết, chính bởi vì Hạ Sanh đã trời xui đất khiến giúp chị ấy giải quyết hai vấn đề lớn nhất.

Đầu tiên, Hạ Sanh đã nói cho chị biết sự thật, tin tưởng chị, khiến chị kết thúc dày vò ở trong lòng mấy năm qua. Một người phụ nữ yêu cái đẹp, năm đó sẵn lòng cùng phấn đấu với người đàn ông này, sẵn lòng cưới anh ta để chung sống cùng nhau, không chỉ vì anh ta tài giỏi, khiêm tốn, mà còn vì khuôn mặt đẹp trai và tuấn tú của anh ta, giống như một con suối nước trong.

Năm tháng như một con heo ăn thức ăn dành cho gia súc vậy, người đàn ông năm đó đã béo lên, bụng bia, tính tình trở nên kiêu ngạo béo ngậy, chị đã hoàn toàn không muốn sống chung với anh ta một chút nào, mỗi ngày chị đều chạy ra ngoài, không học piano thì chính là đi tập thể dục .

Nhưng đối phương vẫn yêu chị trước sau như một, vì vậy trong lòng chị vẫn luôn chịu đựng dày vò.

Mà hiện tại, tất cả những thứ này đều đã kết thúc.

Thứ hai là Hạ Sanh trực tiếp đánh gãy chân đối phương, điều này chỉ đơn giản là tạo cơ hội hoàn hảo để cho chị nắm quyền. Sự thô bạo lạnh lùng giữa hai vợ chồng không tính là bạo lực, chị không muốn ly hôn, chị còn có thể dựa vào pháp luật để có thứ chị muốn còn hơn cả ly hôn.

Cô Đàm luôn thích cô gái xinh đẹp, giờ đây người đẹp này không chỉ biết chơi đàn piano mà còn có thể đánh nhau, còn giúp đỡ chị chuyện lớn như vậy, hơn nữa, bây giờ chị xài tiền cũng không cảm thấy chút đau lòng nào.

Vì những lý do này, cô Đàm đã gây nhiều áp lực cho trung tâm nghệ thuật.

Chủ trung tâm nghệ thuật chỉ có thể lôi kéo Hạ Sanh nói: “Cây đàn piano mà cô Đàm gửi đến, chúng tôi đặt nó ở trong phòng, chúng tôi không dám sử dụng, nếu em quay lại, chúng tôi sẽ giao chìa khóa cho em, chỉ có em mới có chìa khóa để sử dụng thôi. ”

Hạ Sanh vẫn nhớ cảm giác khi chơi cây đàn piano đó.

"Chị không biết họ có gặp phải chuyện gì khi chuyển đến đây không. Nếu bây giờ cô Hạ rảnh, em có thể giúp một tay qua xem một chút không?" Bà chủ nói.

Hạ Sanh gật gật đầu.

Cô đã không chơi đàn mấy ngày nay, tất cả cũng không phải là do đánh giá của hai ông thầy do Trương tổng mời tới.

Còn tưởng rằng cô đột nhiên có ý thức được sự nhiệt tình của cô đối với piano, thực sự giống như phần lớn đến từ sự phủ nhận và áp bức giới tính của mẹ cô.

Chơi piano, giống như một sự phản kháng lớn nhất đối với mẹ cô.

Hạ Sanh ngồi ở trước đàn piano, lại một lần nữa đánh lên.

Tiếng đàn piano đi từ chậm đến nhanh, giống như thanh kiếm ngày càng tiến lại gần, muốn cắt những thứ bình thường này, cơ thể bà chủ vô thức lùi lại một bước, như thể muốn ra khỏi căn phòng này.

Nhưng mà âm nhạc vẫn còn tiếp tục.

Mọi âm thanh đều có khí thế không thể ngăn cản, bà chủ rùng mình từng cơn, sao thế này? Từ trước đến giờ Hạ Sanh luôn thích những bài hát nhẹ nhàng, trữ tình, nay lại có thể bắn ra loại khí xơ xác tiêu điều như vậy.

Bài hát kết thúc, bà chủ đứng ngoài cửa nhìn bóng lưng người bên trong, chỉ nghe được tiếng người nọ đứng dậy đi ra ngoài.

Không biết tại sao, chị ta luôn cảm thấy loại cảm giác không tự nhiên trên người đối phương đã biến mất rồi, cả người giống như một thanh kiếm sắc bén ra khỏi vỏ.

Đối phương đi tới trước mặt chị ta, mở miệng nói:" Đưa chìa khoá cho tôi."

Bà chủ nhìn người này, đưa chiếc chìa khóa đến.

Sau khi cô ấy rời đi, bà chủ tỉnh táo trở lại, một số phòng chơi piano bên cạnh dồn dập mở cửa—

"Bà chủ, vừa nãy ai đánh đàn vậy?"

Bà chủ cũng cảm thấy một lời khó nói hết:"Hạ Sanh."

Hạ Sanh rời khỏi trung tâm nghệ thuật, đi dưới ánh mặt trời, thở ra một hơi.

Cô đã tìm lại được con đường của chính mình.