Chương 11: Giám sát

Âm thanh của video được bật nhưng không nghe thấy âm thanh vì người bên trong đang ngủ.

Quyển Quyển nuốt nước bọt.

Người trong video chính là Lâm Cô Nương, anh ta đột nhiên mở mắt, bò xuống từ trên giường, rõ ràng là đang ở trong phòng mình nhưng lại có dáng vẻ như mới đến đây, ngay cả công tắc đèn cũng không tìm được, mò mẫm ở trong phòng cả một vòng cuối cùng mới tìm được vị trí công tắc.

Sau khi bật đèn lên, dường như anh ta thở phào nhẹ nhõm, sau đó bắt đầu lục lọi đồ ở chỗ nào đó, thậm chí ngay cả dưới gầm giường cũng đưa tay sờ một lần, cuối cùng vẻ mặt tiếc nuối bò dậy, vỗ bụi trên tay, từ từ quay mặt lại rồi nhìn vào camera, sau đó từng bước một đi về phía camera.

Quyển Quyển lúc này mới biết, thì ra camera giám sát cô tìm cả đêm hôm qua được đặt trên bức tường ảnh kia.

Khi cô nhìn vào bức tường ảnh, camera giám sát đã nhắm vào cô, mọi thay đổi biểu cảm trên mặt cô, đều được camera siêu nhỏ ghi lại trong ống kính một cách chính xác.

Cho đến tận bây giờ, Quyển Quyển mới biết hành động của mình vụng về đến mức nào.

Mặc dù cô xuyên vào cơ thể của người khác, nhưng biểu cảm và động tác hoàn toàn là của mình, nếu như là người ngoài nhìn vào có lẽ sẽ không nhận ra gì hết, nhưng nếu là một người quen thuộc với cô...

“Nghe nói ở chung với một người lâu, sẽ trở nên càng ngày càng giống người đó.” Giọng Lâm Cô Nương bên cạnh bỗng nhiên vang lên, một tay anh ta chống lên giường, nửa người gần như dựa vào cô, cười nhìn cô: “Cô xem, có phải tôi càng ngày càng giống cô không?”

“Có hả?” Quyển Quyển nhìn chằm chằm vào màn hình, cố gắng giả vờ bình tĩnh: “Chờ một ngày nào đó anh có thể khiêng hai bao gạo lên tầng tám, thì anh hãy nói với tôi những lời như vậy.”

Người trong video đã vén tấm rèm trên tường lên, sau đó đứng tại chỗ cả người đổ mồ hôi với biểu cảm như thấy quỷ. Một lát sau, anh ta đưa tay về phía ống kính như muốn gỡ bỏ cái gì đó, nhưng giữa chừng lại thôi, rồi anh ta nhìn thẳng vào vách tường một lúc, sau đó anh ta lại trở lại bên giường, nằm xuống và nhắm mắt lại.

“Mộng du thực sự là một chuyện thú vị.” Lâm Cô Nương khẽ thở dài bên tai Quyển Quyển: “Cô nói xem có đúng không?”

“... Tôi nghĩ đó là một căn bệnh và cần được chữa khỏi.” Quyển Quyển cố gắng hết sức để tỏ ra bình tĩnh, ngoài miệng trả lời lung tung: “Có muốn tôi giới thiệu giáo sư Dương cho anh không? Điều trị sốc điện! Chỉ cần một lần là tốt thôi!”

“Không cần đâu, tôi cảm thấy như vậy rất thú vị.” Lâm Cô Nương cười nhìn cô: “Cảm giác giống như đang thả một bản thân khác ra ngoài vậy... Một bản thân khác khá giống với bản thân cô.”

Quyển Quyển thực sự không biết phải nói gì mới tốt.

Ngay khi cô đang nghĩ đến việc gϊếŧ người diệt khẩu... Không, là ra trước thì mới chiếm được lợi thế thì Lâm Cô Nương đứng dậy, lấy từ trong túi ra một hộp thuốc cảm đặt lên bàn, nói với cô: “Được rồi, tôi sẽ không tiếp tục quấy rầy bệnh nhân là cô nữa, hôm nay cô uống thuốc rồi ngủ sớm đi, đừng thức đêm chơi game nữa!”

Nói xong, anh ta cười khẽ nháy mắt với Quyển Quyển, sau đó quay người đi ra ngoài cửa.

Quyển Quyển như đuổi được ôn thần, dọc đường tiễn anh ta ra khỏi cửa.

Khoảnh khắc cửa phòng đóng lại, Quyển Quyển thở phào nhẹ nhõm, cô đang muốn trở về ăn hai miếng sủi cảo để đè nén nỗi kinh hãi, thì phía sau bỗng nhiên truyền đến một âm thanh tẻ nhạt lạnh lùng: “Bạn cô có tật xấu gì vậy?”

“Ặc...” Quyển Quyển quay đầu lại nhìn Tiểu Đao, nghĩ thầm người này chẳng lẽ giống như con khỉ họ Tôn, được tôi luyện trong lò rồi, nếu không sao lại tinh mắt như vậy, thoáng cái có thể nhìn ra Lâm Cô Nương có vấn đề!

Tiểu Đao liếc nhìn cô một cái, từ từ đi đến bên cạnh giá giày, dùng ngón tay sờ dưới giá giày, lấy ra một cái cúc áo ném cho cô.

Quyển Quyển cầm lấy cúc áo, ngẩn người hỏi: “Cái này là cái gì?”

Tiểu Đao không vội trả lời cô, anh ấy đi thẳng vào phòng Quyển Quyển, ánh mắt chăm chú đảo qua trong phòng giống như đại bàng đang tìm kiếm con mồi, sau đó nhìn đầu giường của Quyển Quyển, dưới bàn máy tính, và phía sau gương treo trên tường, lần lượt tìm thấy bảy tám thứ giống nhau, rồi ném cho Quyển Quyển.

“Chuyện gì đã xảy ra với bạn trai của cô vậy?” Anh ấy cau mày nói: “Tại sao lại đặt nhiều máy nghe lén và camera ở chỗ cô như vậy?”

Quyển Quyển đang cầm đống camera và máy nghe lén, cảm giác giống như đang cầm quả bom, mặt như đưa đám: “Anh ta thực sự không phải bạn trai của tôi!”

“Cô nhóc à, lòng người hiểm ác.” Tiểu Đao lấy từ trong túi ra bao thuốc lá, ngậm một điếu vào miệng, khí thế không thể ngăn cản vừa rồi tan biến đi, lại biến trở lại thành ông già với vẻ mặt tang thương, ra vẻ ông cụ non nói với cô: "Cho dù bây giờ anh ta không phải bạn trai của cô, đến khi anh ta quay video cô thay quần áo rồi gửi cho cô, thì cô có chịu làm bạn gái của anh ta không?”