Chương 8

Thời gian bảo vệ đã hết.

Giang Tiểu Li bò dậy từ trên giường, hắt hơi một cái, giọng vô cùng đau đớn, mũi cũng bị nghẹt. Trời nóng nực, nàng sao lại cảm mạo? Đang soi gương đánh răng, Giang Tiểu Li đột nhiên nhìn thấy bản thân trong gương lộ ra một nụ cười, nụ cười có một độ cong kỳ dị, hai mắt nhìn thẳng về phía trước không có tiêu điểm. Giang Tiểu Li bị sợ hết hồn, suýt chút nữa sặc bọt, nhưng khi nàng ngẩng đầu lên lần nữa, hết thảy lại bình thường trở lại.

Lạ thật, vì chưa tỉnh ngủ?

“Mau đánh răng nhanh lên.” Lê Hồng Anh đi đến sau lưng Giang Tiểu Li thúc giục, Giang Tiểu Li luôn miệng đáp ứng, súc miệng rồi bắt đầu rửa mặt. Lê Hồng Anh liếc nhìn người có phần cứng ngắc trong gương, một đám sương trắng nhỏ tràn ra, từ cửa sổ chạy trốn.

Không khí hôm nay rất kỳ quái.

Giang Tiểu Li đi theo phía sau Lê Hồng Anh, tự hỏi liệu trong sân trường có phải lại nổi lên scandal kỳ quái gì đó về nàng hay không? Nếu không thì tại sao tựa hồ như mọi người đang len lén nhìn nàng? Hơn nữa... Ánh mắt cũng quá nóng. đi Giang Tiểu Li trong lúc lơ đãng nhìn vào ánh mắt một bạn học đang ăn mì ở cửa cửa phòng ăn, bạn học này vội vàng cúi đầu vội vã gắp mì, nhưng ánh mắt hắn ta vừa rồi ... nhìn nàng như thể nàng mới là mì trong chén đó vậy.

Giang Tiểu Li rùng mình một cái, nàng chỉ vừa mới ngủ một giấc, sao mọi người lại hành động kỳ quái như vậy... Chẳng lẽ là bởi vì thời gian bảo vệ tân thủ sao? Sau khi hết thời gian bảo vệ đã gây ra hiệu ứng đặc thù gì mới khiến họ phát giác chính mình có phần bất đồng?

Khi ăn mì trong căng tin thì cái loại cảm giác kỳ quái này này thậm chí còn nồng hơn, bởi vì Giang Tiểu Li có thể nghe thấy rõ mồn một tiếng nuốt nước miếng ở bàn bên cạnh!

Cho dù là tiết tự học sớm, thậm chí là cô giáo dạy toán thích gây phiền toái cho nàng, giáo viên đó cũng không thèm nhìn nàng nữa! Nhưng khi nàng cúi đầu giải đề lịa cảm thấy có vô số ánh mắt đang tập trung vào mình, còn có.... tiếng nuốt nước bọt không ngừng.

Không, có gì đó không ổn.

“Giang Tiểu Lệ, chúng ta cùng đi nhà vệ sinh đi!”

Lần đầu tiên có bạn học nữ rủ nàng cùng đi nhà vệ sinh. Rõ ràng là từ khi nàng thân với Lê Hồng Anh, đám người đó đã không còn tiếp xúc nhiều với mình.

"Đúng lúc tôi cũng muốn đi, Giang Tiểu Li, cùng đi đi." Bạn học trước bàn quay đầu cười với nàng, thân thiện mà kéo tay nàng, Giang Tiểu Li không chịu nổi nhiệt tình liền đi cùng. Nàng không biết liệu có âm mưu gì không, chẳng hạn như lừa nàng vào nhà vệ sinh để đánh nàng một trận, tạt nước, khóa phòng, v.v... Nhưng nếu không đi thì bỏ lỡ manh mối thì sao? Dù sao cũng là trong khuôn viên trường, rất nhiều người nhìn thấy, bọn họ sẽ không gϊếŧ người bịt miệng đúng không? Giang Tiểu Ly đem điện thoại nhét vào trong túi, đi theo bọn họ ra khỏi phòng học.

“Mọi người đều nói cậu hẹn hò với Lê Hồng Anh, cậu không tức giận sao?” Bạn nữ A giống như trong lúc lơ đảng hỏi: “Cậu và cô ấy còn ở cùng ký túc xá, chẳng lẽ các cậu…”

"Ký túc xá của cậu hẳn còn có ba nữ sinh đúng không? Cậu thường xuyên ở cùng với họ, vậy các cậu còn ở cùng nhau sao?" Giang Tiểu Lệ không hiểu vì sao những bạn học này luôn lôi kéo nàng nói xấu Lê Hồng Anh, chẳng lẽ muốn mình phụ họa đôi cầu mà mắng Lê Hồng Anh? Nhưng Lê Hồng Anh lại không làm bất cứ chuyện gì, lại một người cực kỳ tốt. Ngược lại, những bạn học đã học với Lê Hồng Anh gần ba năm này lại ngại lời đồn đãi ... "Lê Hồng Anh rất tốt, chúng tớ là bạn, cô ấy rất hiền lành, với lại trước mắt tôi chỉ muốn học, không muốn yêu đương."

Hiền lành?!

Giang Tiểu Lệ thấy rõ khuôn mặt bạn học A vặn vẹo, nàng sợ hãi lùi lại một bước, quay đầu lại thì thấy khuôn mặt bạn bàn trước cũng tràn đầy căm hận. Huyệt thái dương thình thịch nhảy lên, Giang Tiểu Li xoay người chạy xuống lầu, kết quả bị bạn bàn trước kéo cổ tay, hung hăng lôi nàng vào nhà vệ sinh nữ, khiến nàng thiếu chút nữa đã đυ.ng phải một bạn học vừa mới rửa tay đi ra.

"Nếu cô ta hiền lành thì đã không gϊếŧ chúng tôi!——"

Cái thứ rác rưởi chết tiệt đó! Cô ta là một tên biếи ŧɦái điên khùng! Cô ta nên—A!" Tiếng chửi rủa tức giận đột ngột dừng lại, Giang Tiểu Li khϊếp sợ nhìn từng luồng sương trắng tỏa ra từ người bạn học A, cô ấy tựa hồ vô cùng đau đớn, thân thể dần dần hóa sương mù, sau đó bị hai bàn tay to lớn vô hình xé nát, mà bạn học ấy ngay cả một âm thanh cũng không phát ra được, lập tức biến mất.

Biến mất.

Không còn sót lại gì.

Giang Tiểu Li vừa giật mình vừa sợ hãi, gần như không thở nổi, nàng áp sát người vào gạch sứ nhà vệ sinh, nhưng những người xung quanh cô trông vẫn bình thường, mặt mũi bạn bàn trước vẫn dữ tợn như cũ, nhưng nàng có thể nhìn thấy sự sợ hãi nơi đáy mắt cô ta.

"Làm sao, chuyện gì xảy ra..." Giang Tiểu Li mở miệng, nhìn bạn học xa lạ đang rửa tay, cô ta tựa hồ cái gì cũng không nhìn thấy. Là một người còn sống sờ sờ trực tiếp biến mất đó !!!

Bạn bàn trước đột nhiên tiến lên, bóp lấy cổ Giang Tiểu Li, cô ta rất cố gắng nhưng lại bị một lực lượng vô hình chặn lại. Giang Tiểu Li nhìn thấy trong mắt cô ta đan xen hận ý, sát ý, thèm muốn, nhưng cuối cùng hóa thành sự không cam lòng nồng nặc: "Cô cho rằng mình có thể vượt ải sao? Không thể nào, cô ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho cô."