Chương 9

Đông đông đông. “Vào lớp rồi.” Bóng dáng của Lê Hồng Anh xuất hiện bên cửa WC, Giang Tiểu Li không thấy rõ cô, nhưng nàng có thể nhìn thấy vẻ hoảng hốt chợt lóe trên mặt người bạn bàn trước rồi biến mất. Bạn học trước bàn đột ngột lùi lại hai bước, suýt nữa thì ngã, sau đó loạng choạng chạy ra ngoài.

Giang Tiểu Ly sờ sờ cổ, khó có thể tin được vừa rồi bạn bàn trước thật sự bóp cổ nàng.

Có thể ngay từ đầu nàng đã nghĩ sai hướng, áo đỏ, nếu phó bản này... không phải là phó bản theo hướng khoa học, thì áo đỏ sẽ đại biểu cho điều gì? Lệ quỷ hồng y.

Cô nhìn khuôn mặt vô cảm của Lê Hồng Anh, hai chữ "hồng y" trên đầu cô tựa như ác quỷ giương nanh múa vuốt cười đùa với nàng.

Đang diễn trò? Không thể vượt ải... Những npc này có hiểu chúng là như thế nào tồn tại không? Sân chơi...

Là sân chơi của ai, du khách là ai, mục tiêu là ai. Ai đang xem diễn xuất của ai?

Quy tắc là gì, những NPC dường như không thể tổn thương nàng vào lúc này, tại sao lại như vậy? Bởi vì Lê Hồng Anh? Là vì mình không có nói về Lê Hồng Anh? Rốt cuộc, quỷ vừa biến mất là vì mắng Lê Hồng Anh... Lê Hồng Anh đã gϊếŧ người?

Ngôi trường này...có ai còn sống không?

“Vào lớp rồi.”

Giang Tiểu Li cắn môi dưới, tự hỏi không biết đến lớp đúng giờ có vi phạm " Quy tắc" từ đó kích động điểm tử vong hay không. Lê Hồng Anh vươn một tay, nhưng người lại không nhúc nhích, cô là đang chờ chính chờ chính mình đi tới. Giang Tiểu Li do dự, từ lời nói của bạn học ma đã chết thì Lê Hồng Anh chắc chắn không đơn giản như bề ngoài. Nơi này, trường này đều cực kỳ cổ quái, nguyên nhân cụ thể vẫn chưa biết, nhưng giờ phút này đối mặt Lê Hồng Anh, Giang Tiểu Li có hơi sợ.

"Ngay cả cậu. . . Cũng hận tôi sao?" Lê Hồng Anh cúi đầu, giọng mất mác, Giang Tiểu Li bỗng nhiên mềm lòng đứng lên. Cho tới giờ Lê Hồng Anh vẫn chưa làm điều gì quá đáng, hôm nay thời hạn bảo hộ của nàng đã qua, mọi người đều cư xử rất kỳ lạ, nhưng Lê Hồng Anh thì không. Nàng bước tới nắm lấy bàn tay đang rũ xuống của Lê Hồng Anh, siết chặt.

“Thực xin lỗi.” Giang Tiểu Li thấp giọng xin lỗi, hai tay nắm lấy tay Lý Hồng Anh, nhiệt độ cơ thể Lê Hồng Anh vẫn lạnh như cũ, trước đây nàng có thể sẽ cho rằng là do thể chất mới thế, nhưng vừa nhìn thấy "người sống biến mất" liền không khỏi liên hệ Lê Hồng Anh với " Lệ quỷ hồng y" kia. Nhưng Lê Hồng Anh lại ngoan ngoãn nhìn nàng, bộ dáng đơn thuần vô hại, bất luận thế nào cũng không hợp với hai từ "Ác quỷ".

"Là tớ nên nói xin lỗi mới đúng." Lê Hồng Anh cúi đầu nhìn nàng, mi mắt đều là vẻ áy náy: "Nếu như không phải do tôi thì cậu ấy cũng sẽ không tìm cậu gây phiền toái."

"Cậu ấy?"

"Là Hoàng Tình."

Hoàng Tình là tên của bạn bàn trước. "Chẳng lẽ tớ chỉ đi cùng một mình Hoàng Tình tới đây?"

"Không phải sao?" Lê Hồng Anh nghiêng đầu một chút, mặt đầy mờ mịt. Cô nhìn Giang Tiểu Li, nắm tay nàng đi về phía lớp học: “Mau quay về đi, nếu không sẽ bị phạt đứng nữa.”

Không phải, dĩ nhiên không phải. Giang Tiểu Li cố gắng nhìn ra điều gì đó từ biểu hiện của Lê Hồng Anh, nhưng không thể nhìn được gì cả. Người này đang gạt nàng sao? Hay vừa rồi... Không, chắc chắn không phải ảo giác.

Giang Tiểu Li lại rơi vào hỗn loạn.

Nên tin ai? Những gì học sinh đó nói hẳn là đúng, chữ trên đầu của Lê Hồng Anh cũng sẽ không gạt người. Trò chơi trốn thoát này... Có thể thể loại linh dị quỷ quái.

Điểm số của Lê Hồng Anh giảm xuống, cô chỉ đạt 12 điểm môn tiếng Anh. Giang Tiểu Li không thể tin được nhìn vào bài thi của cô, hoài nghi số điểm bản thân tùy tiện đạp một cước cũng được hơn 12 điểm. Nhưng dù Lê Hồng Anh vẫn là người đứng dưới cùng thì người giành được quán quân đã trở thành Giang Tiểu Li. Nàng bị chủ nhiệm lớp đen mặt chế giễu một lúc, sau đó ảo não chuyển chỗ thành ngồi cùng bàn với Lê Hồng Anh.

—— trước hôm nay, đối với chuyện này Giang Tiểu Li hẳn là có chút cao hứng.

Nhưng bây giờ, Giang Tiểu Li đã bắt đầu sợ hãi.

“Cậu đang trốn tôi.” Khi tan học, Giang Tiểu Li nhanh chóng thu dọn cặp sách, lúc đứng dậy thì bị Lê Hồng Anh đã nắm lấy cổ tay.

Đôi mắt đen trắng rõ ràng lặng lẽ nhìn Giang Tiểu Li, Giang Tiểu Li có thể nhìn thấy hình ảnh bản thân hốt hoảng luốn cuống phản chiếu từ đôi mắt của Lê Hồng Anh

Từ lời nhắc nhở trên điện thoại, Giang Tiểu Li biết được bản thân sẽ tuyệt đối an toàn trong thời gian bảo hộ tân thủ, nhưng một khi thời gian bảo vệ tân thủ trôi qua, mà trước đó nàng kích hoạt "cửa tử" gì đó thì ngay sau khi thời hạn kết thúc, nàng lập tức phải chết. Nếu không, thì nàng phải vượt cửa càng sớm càng tốt, nếu không, theo thời gian, sự trói buộc của phó bản đối với quỷ quái sẽ ngày càng thấp hơn ... Ngay cả khi không kích động cửa tử thì nàng cũng sẽ chết.

Điều này giải thích rất rõ tại sao con ma bàn trước muốn bóp cổ nàng nhưng không được.

“Rốt cuộc cô định giả bộ bao lâu?”

“Cậu đang nói gì thế?” Lê Hồng Anh trên mặt tràn đầy khó hiểu, nhìn Giang Tiểu Li vừa đứng dậy, hơi hơi ngẩng đầu.

Tư thế từ trên cao nhìn xuống này khiến Giang Tiểu Li cảm thấy sự yếu đuối của Lê Hồng Anh. Nàng không khỏi hạ thấp giọng, nhỏ giọng nói: "Rốt cuộc cô muốn làm gì?" Đường đường là một lệ quỷ hồng y lại dùng dáng vẻ này nhìn nàng...