Chương 8

"Tiểu thiếu gia..." A Xuân không khỏi bật cười nói: "Tiên sinh và phu nhân đều thương cậu mà, lần đó thiếu gia đoạt giải không phải là phu nhân ôm cậu khen không ngừng sao? Tiên sinh cũng mua cho cậu trò chơi mới mà cậu muốn nhưng con trai phải được rèn luyện kiên cường hơn chút mà, thiếu gia không được khóc đâu! Tiểu Mỹ rất dễ thân thiết, cậu không cần cứ nhìn chằm chằm vào con bé như vậy con bé sẽ cùng..."

Nhưng mà Ân Triết Phi đã không nghe lọt tai cái gì nữa hết cậu lau mắt chạy đi mất.

~

Buổi chiều chủ nhật, Trương Thần Hi mang theo một đống giấy photo tới đây, đi theo sau lưng ông là bé trai cùng tuổi với Ân Triết Phi, Trương Hướng Nhất. Trương Thần Hi hướng về phía Ân Nhược Tức lắc lư tài liệu trong tay sau đó nói với Hướng Nhất: "Đi theo ông và Triết Phi chơi đi, ba có chuyện muốn nói với chú Ân."

Bé trai gật đầu, gọi một tiếng chú dì, đột nhiên thấy trong phòng khách còn có một bé gái nhỏ, toàn thân màu hồng thấy kỳ quái liền hỏi: "Hửm? Đây là ai đây?"

Thường Mỹ cười rộ lên nói: "Đây là em gái của Triết Phi, con bé gọi là Ân Tiểu Mỹ."

"Em gái kỳ quái... rõ ràng Triết Phi nói là một em trai mà?" Cậu nhức đầu đi dạo trong sân, Thường Mỹ cũng gọi A Xuân ôm Tiểu Mỹ vào trong sân chơi, sau đó ngồi xuống bên cạnh chồng mình.

Trương Thần Hi xuất thân là giải phóng quân, sau khi giải ngũ thì cùng người trong nhà náo loạn, một thân một mình đi Hồng Kông làm trưởng nhóm ở một công ty bảo vệ trong vài năm. Ân Nhược Tức đi Hồng Kông bàn chuyện làm ăn với một đại lão lúc đó từng thuê Trương Thần Hi một thời gian ngắn, hai người vừa gặp mà như đã thân. Sau đó Trương Thần Hi liền nghỉ việc về lại nội địa trở thành một trong những người sáng lập Thiên Tế bởi vì anh có thể giao du với hai giới hắc bạch. Vậy nên ngày thường phụ trách việc quan hệ với chính phủ cùng thu thập tin tức, lúc cần thiết làm ra chút chuyện mờ ám cũng không thành vấn đề.

Anh giao tài liệu cho vợ chồng Ân Nhược Tức, nói: "Mình không tra xét riêng gì một nhà cuối cùng, mà còn tra xét cả hai nhà đầu đã thu nhận Tiểu Mỹ, gia đình đầu tiên vợ chồng đều là công chức nhà nước nhưng người nam mắc chứng tϊиɧ ŧяùиɠ yếu, mãi vẫn không thể sinh con, nghe người khác nói nhận nuôi một đứa bé là có thể tự mình sinh một đứa, nên đã nhận nuôi Tiểu Mỹ cũng kỳ lạ là sau đó bọn họ lại thật sự mang thai vậy nên liền lấy cớ Tiểu Mỹ quá nghịch ngợm không thể quản được trả Tiểu Mỹ về."

"Đây còn là người sao?Một đứa trẻ chứ đâu phải là đồ vật gì!" Thường Mỹ tức giận đến mức siết chặt nắm tay.

Trương Thần Hi tiếp tục nói: "Nhà thứ hai là hộ cá thể, con của họ chết non sau đó không thể có thai nên nhận nuôi Tiểu Mỹ nhưng nuôi đứa bé Tiểu Mỹ này quả thật là có chút mệt nhọc, chỉ một tuần bọn họ đã không còn kiên nhẫn liền muốn giao cho thân thích. Sau đó con bé này tự mình chạy đến đồn cảnh sát nói mình đi lạc còn nói chính xác địa chỉ cô nhi viện cảnh sát liền đưa trở về. Vậy mà sau đó đôi vợ chồng này cũng không có đi tìm con bé, viện trưởng cho là bọn họ chê Tiểu Mỹ quá nghịch ngợm liền đệ đơn lên tòa án hành động ngưng nhận nuôi, người nhà kia bị phạt một ngàn đồng rồi cũng thôi."

Trương Thần Hi dừng một chút, mới nói tiếp: "Nhà thứ ba... Cũng chính là nhà mới vừa trả Tiểu Mỹ lại, nhà này cũng rất có ý tứ, người này bỏ ra số tiền lớn nhờ người khác đi hỗ trợ nhận nuôi. Người này vốn là thầy giáo ở nhà trẻ, nằm trong ban giáo viên dạy bơi, sau đó bị phụ huynh tố cáo quấy rối nhưng không có chứng cứ nên chỉ bị mất việc, hắn biết mình không có tư cách nhận nuôi liền mua chuộc thân thích giúp đỡ nhận nuôi. Mới đầu là Tiểu Mỹ ở lại nhà của người được nhờ nhận nuôi nên khi người trong cô nhi viện đến thăm hỏi, đáp lễ, mọi tin tức đều rất bình thường nhưng qua kỳ lễ thăm hỏi, hắn liền đưa Tiểu Mỹ đi, ngày đó hình như là hắn đi tắm rồi té đập đầu vào bồn tắm bên cạnh, hôn mê bất tỉnh Tiểu Mỹ lại chạy về."

"Cái gì?" Thường Mỹ bị chọc giận đến mức cơ hồ muốn đánh người: "Vậy... Vậy không lẽ cô nhi viện kia mặc kệ sao?"

"Tiểu Mỹ vừa mới chạy về viện trưởng còn chưa biết rõ ngọn nguồn trong đó, anh đã cung cấp tài liệu của nhà cuối cùng này cho cô nhi viện và đồn công an, ít nhất cô nhi viện ở khắp nơi đã cho hắn vào danh sách đen."

Thường Mỹ hàm chứa lệ, nói: "Đứa nhỏ đáng thương..."

Chân mày Ân Nhược Tức nhíu chặt, hiện tại anh đã hoàn toàn coi Tiểu Mỹ là con gái của mình giờ biết chuyện như vậy thật sự là khiến cho anh hận không thể bầm thây vạn đoạn tên đàn ông kia, anh xanh mặt nói với Trương Thần Hi: "Thần Hi cám ơn, vậy kế tiếp đây vẫn phải phiền toái cậu giúp một việc!"

Trương Thần Hi cười nói: "Khách khí gì, cậu cứ chờ xem, thứ người cặn bã như thế không không dạy dỗ hắn một chút, hắn còn không biết cái gì gọi là vương pháp!"

Bên ngoài truyền đến tiếng cười đùa của bọn nhỏ, ông Trương rống to: "Ngao ngao ngao! Quái thú tới đây!"

"Hướng Nhất! Bắt quái thú!" Tiếng Ân Triết Phi vang lên, hai thằng bé bắt chước âm thanh "Đô đô đô" khai hỏa.

Sắc mặt của người bên trong nhà thả lỏng một chút, Trương Thần Hi bất đắc dĩ nói: "Ông già nhà mình vẫn kiên quyết muốn làm tài xế sao?"

Ân Nhược Tức cười nói: "Đúng thế, chú ấy nói làm vậy mỗi ngày chạy tới chạy lui ngược lại rất có ý tứ." Chẳng qua chỉ khổ cho anh, thân là vãn bối dù sao thì sau khi bác Trương biết con trai muốn làm "Chuyện đứng đắn" thì vung tay làm nhà đầu tư đầu tiên của Thiên Tế, hiện nhà đầu tư lại đang làm tài xế, tiền lương nên kết toán thế nào mới được đây.

"Cứ theo ông ấy đi..." Với thân phận là con trai ông, thật sự là Trương Thần Hi cảm thấy có chút xin lỗi bạn tốt.