Chương 9

Họ đang nói chuyện bỗng nghe bên ngoài truyền đến tiếng thét chói tai của cô gái nhỏ, nhóm người bước nhanh ra ngoài, chỉ thấy Ân Tiểu Mỹ ngồi dưới đất "Oa oa" khóc lớn, ông Trương đỡ Tiểu Mỹ mắng không ngừng: "Trương Hướng Nhất cháu là tên khốn kiếp! Tiểu Mỹ muốn chơi chung thì con cứ chơi với con bé đi! Làm gì lại đẩy con bé!"

A Xuân vội vàng dỗ Tiểu Mỹ: "Tiểu Mỹ đáng yêu nhất, ngoan, đừng khóc nha!"

Ở độ tuổi này của Hướng Nhất đặc biệt rất ghét những bé gái, cậu liền phản bác: "Đã nói không muốn chơi với con nhóc này rồi, con nhóc này lại cứ muốn chơi cùng!"

Trương Thần Hi cau mày, nói: "Hướng Nhất! Sao con lại ăn hϊếp em gái của Triết Phi! Bình thường ba dạy dỗ con thế nào!"

"Nhưng con nhóc này không phải là em gái của Triết Phi! Ba mẹ con nhóc này cũng không cần nó!" Hướng Nhất không phục hô to lên.

Tiểu Mỹ nghe nói như thế thì ngẩn ngơ, trong nháy mắt từ giả khóc biến thành khóc thật: "Em không phải là đứa bé không ai cần! Em không phải là đứa bé không ai cần! Mẹ ơi..." Tiểu Mỹ khóc đến nước mắt đầy mặt, hai mắt tròn xoe thẳng tắp nhìn về phía Thường Mỹ: "Mẹ ơi! Mẹ ơi, mẹ không cần Tiểu Mỹ nữa sao?"

Thường Mỹ thấy thế tim như vỡ vụn, vội ôm con bé vào trong lòng, dịu dàng nói lời nhỏ nhẹ, dỗ dành.

Trương Thần Hi khí thế hung hăng đi tới, một tay vỗ vào mông của Trương Hướng Nhất hung hăng phát hai cái: "Nói nhăng nói cụi gì đó! Miệng thả đầy phân!"

Hướng Nhất cũng khóc lớn, giọng như con vịt con chỉ vào Ân Triết Phi luôn giữ khuôn mặt trấn định đứng ở một bên, nói: "Là Triết Phi tự mình nói đấy! Là Triết Phi nói! Con không có nói bừa!"

Thường Mỹ ôm lấy con gái khóc đến đáng thương, nhìn Triết Phi với vẻ mặt trách cứ còn Ân Nhược Tức trầm mặt lạnh giọng nói: "Triết Phi con đi với ba vào đây!"

Vẻ mặt Ân Triết Phi bình tĩnh tự nhiên là thế nhưng hai chân bước về phía cha mình lại đang không ngừng run lên, lúc đi qua bên cạnh mẹ rốt cuộc cậu không nhịn được nữa, ẩn ẩn nước mắt cầu cứu: "Mẹ ơi..."

Vậy mà Thường Mỹ vỗ đầu con trai một cái, nghiêm nghị nói: "Còn không mau đi!"

Bác Trương xin phép dẫn cháu trai đi về trước.

Ân Triết Phi ăn một bữa "Thịt heo xào măng" (*) lại bị cha cay đắng dạy dỗ một hồi lâu, hai người đàn ông một lớn một nhỏ đàm phán rất là phí sức, Ân Nhược Tức nhức đầu xoa xoa trán, đứa bé này cũng cùng một dạng ngoan cố của mình năm đó, miệng đầy ngụy biện, từng chuyện từng chuyện hiện tại ông đã có thể cảm nhận sâu sắc sự khổ não của cha mình lúc trước.

(*) “Thịt heo xào măng” không chỉ nói đến tên món ăn mà còn là một ý nghĩa mở rộng ý chỉ bị đánh.

"Tóm lại!" Người cha cao lớn hạ kết luận: "Sau này không cho nói những lời như vậy nữa biết không? Tiểu tử thối!"

Ân Triết Phi đang thầm mắng Trương Hướng Nhất trong lòng đồ phản bội! Tên này nếu đặt vào thời kỳ chiến tranh nhất định chính là phe phái phản động!

Nhưng suy cho cùng vẫn là lỗi của Ân Tiểu Mỹ! Tiểu quỷ chết tiệt!

Bên này Trương Hướng Nhất cũng không tốt hơn là bao, cha cậu vốn xuất thân là quân nhân khổng vũ hữu lực (*) thường xuyên thăm hỏi cái mông nhỏ của cậu, mẹ lại mặc kệ cậu, đôi khi còn lên tiếng phụ họa: "Sao lại lì lợm thế này? Ba con không đánh thì không có biện pháp trị con."

(*) Rất oai phong và có sức mạnh.

Giống như con ngựa khỏe mạnh, tinh lực quá dư thừa, giờ phút này thằng bé đang ôm cái mông nằm lì ở trên giường, trong lòng hung hăng mắng Ân Tiểu Mỹ! Đều do con bé chết tiệt đó! Khóc đến đáng thương như vậy, không phải chỉ đẩy con nhóc đó một cái thôi sao, nó lại khóc thét như heo bị thọc tiết! Lần này nhất định Triết Phi sẽ hận chết cậu...

Hai thằng bé ở phòng của mình đều cùng nghiến răng nghiến lợi, rủa thầm một cô bé.

Hồi thứ ba, Ân Tiểu Mỹ toàn thắng!

Còn Ân Tiểu Mỹ dưới sự dẫn dắt của A Xuân mua một con búp bê và một bộ váy công chúa, chính mình ăn mặc tựa như búp bê.

"Tiểu Mỹ thật là xinh đẹp!" A Xuân không nhịn được mà cảm thán, dọc theo đường đi rất nhiều người nhìn thấy một búp bê đáng yêu như thế, đều không ngừng quay đầu lại nhưng Tiểu Mỹ vẫn trầm mặt không nói lời nào.

Ân Triết Phi tên khốn kiếp này! Cô đâu có đến trêu chọc anh ta, tại sao anh ta lại cản trở cô ở khắp mọi nơi!

Tên tiểu tử thối này, con cọp không phát uy thì cho cô là Doraemon sao? Trẻ con ở cô nhi viện có ai dám không sợ cô! Ngay cả ông chú bỉ ổi đó cũng bị cô thu thập! Tên nhóc này lại dám nói cô là đứa bé không ai cần!

Ân Tiểu Mỹ là một đứa bé hư, mấy đứa nhỏ kia bị cô bắt nạt đều nói cô như vậy.

Nhưng cô không quan tâm nữa! Ngoan có ích lợi gì lại ăn không đủ no! Cô còn nhớ rõ người đàn ông kia muốn tắm cho mình, còn cố ý khiến tóc cô bị dính kẹo cao su, ép cô đi vào khuôn khổ nhưng thời điểm tên đó dẫn dụ cô vào bồn tắm bên cạnh cô đã cố ý nhảy vào đó, tức thì làm cho mặt đất đều là nước, sau đó cứ giống như con cá tung tăng bơi lội, hại tên đó té thật thê thảm!

Hừ! Tuy tuổi cô còn nhỏ nhưng đối với biếи ŧɦái vẫn có chút khái niệm!

Ân Triết Phi, đến biếи ŧɦái bà đây cũng không sợ vậy còn sợ anh sao?

Cứ coi như bà đây bị đuổi đi thì cũng phải khiến cho tên tiểu tử thối nhà anh quỳ xuống đất cầu xin tha thứ!

++++

Kể từ sau lần hai đứa bé xung đột đó, Ân Triết Phi liền giận dỗi thu dọn đồ đạc chạy đến trường ở, vì vậy trong nhà an tĩnh được hồi lâu cũng làm cho Thường Mỹ thở phào nhẹ nhõm, cô thà rằng như vậy, nghĩ là để Triết Phi ở trường học lâu một chút trở về sẽ nhận ra em gái rất là đáng yêu, trước mắt chuyện làm cô ưu sầu hơn chính là thu xếp cho Tiểu Mỹ nhập học.