Chương 4

"Anh thì sao? Còn không phải là anh để cho tôi nhìn thấy cái không nên nhìn sao?" Mặt của cô đỏ muốn chết, hung hăng nhìn chằm chằm người đàn ông đẹp trai trước mắt.

***

"Là thế này, họ nói là quậy phá quá ... làm hại người nhận nuôi bị ngã, bị chấn động não nhẹ, còn chính cô bé thì chạy về đây. Tôi mới vừa gọi điện thoại đến hỏi, người ta nói gì cũng không chịu cũng không chịu nhận đứa nhỏ nào khác ở cô nhi viện của chúng ta nữa, muốn đi tỉnh ngoài!"

Viện trưởng cảm thấy người bên kia nói một câu thì đầu của ông liền phình to ra thêm một lần, chờ bên đó nói xong viện trưởng cảm giác đầu mình như muốn nổ tung.

"Vậy Tiểu Mỹ hiện đang ở đâu?" Ông xoa huyệt thái dương, đau khổ hỏi.

"Đang ngồi ở đại sảnh lầu một, trên người ẩm ướt như là con khỉ nhúng bùn, trưa nay cô Lý mới về hiện tại không có ai tắm cho cô bé."

"Thôi được rồi! Không tắm thì không tắm, thầy Vương trước tiên ông cứ dẫn con bé tới phòng trực đi, khách quý rất nhanh sẽ đến đừng để bộ dạng của nhóc con này hù dọa người ta, rồi nghĩ là chúng ta ngược đãi trẻ con!"

"Ôi chao ôi chao, được được." Thầy Vương vội vàng đi ra ngoài đi tới lầu một dẫn cô gái nhỏ bẩn thỉu đến phòng trực.

Trong phòng trực có khăn lông sạch và chậu nước, ông đưa cái khăn lông mới cho cô bé lau mặt sạch sẽ rồi ném khăn lông qua một bên chờ cô Lý trở lại tắm cho nhà đầu này.

"Thầy Vương cháu muốn đi chơi với mọi người..." Cô dùng giọng nói bập bẹ đầy ngọt ngào của trẻ con lên tiếng giống y như kiểu tiểu thư dịu dàng, nho nhã.

Nhưng ông biết cô bé này trăm phần trăm là một tiểu ác ma, cô bé vừa qua ba tuổi viện trưởng đã bắt đầu giúp cô bé tìm gia đình thích hợp nhưng cô bé này đã bị trả về tới lần thứ ba!

"Không thể!" Ông nói như chém đinh chặt sắt: "Trên người cháu quá bẩn, chờ cô Lý về tắm rồi thay quần áo cho cháu thì hãy đi."

Đầu ngón tay cô gái nhỏ chạm vào nhau nói: "Vậy cháu đói bụng muốn ăn trái táo..."

"Đói bụng? Ai kêu ngày thường kén ăn làm gì? ... Ôi chao, cháu hãy thành thật ở nơi này đi chú đi lấy cho cháu một trái táo nhưng nếu cháu dám chạy loạn thì chú sẽ nói với viện trưởng khẽ tay cháu biết không?" Nha đầu này không sợ trời không sợ đất, có thể hơi sợ viện trưởng một chút thôi.

Cô bé ngoan ngoãn gật đầu, đáp: "Tiểu Mỹ sẽ không đi chỉ ở chỗ này chờ thầy Vương."

Giống hệt như con mèo hoang rất khéo léo hiểu chuyện!

Nếu như con bé cũng ngoan được thế này, lúc ở chỗ người nhận nuôi thì thật tốt, thầy Vương cảm khái như vậy rồi đóng cửa lại đi lấy táo.

Cùng lúc đó, một chiếc Mercedes-Benz mới tinh dừng trước cửa cô nhi viện Ánh Mặt Trời, bước xuống xe là một đôi vợ chồng, nam cao lớn tuấn tú, nữ xinh đẹp như phù dung chính xác là một đôi kim đồng ngọc nữ!

"Ân Nhược Tức tiên sinh! Ngài đã tới!" Viện trưởng không ngừng bận rộn bắt tay với người đàn ông rồi hướng về phía người phụ nữ đẹp bên cạnh, chân thành nói: "Thường Mỹ phu nhân tôi rất yêu thích phim của phu nhân!"

Thường Mỹ nở nụ cười dịu dàng tuy đã vắng bóng nhiều năm nhưng vẫn còn rất nhiều người nhớ tới cô, từ lâu cô đã thích ứng với chuyện này.

Viện trưởng dẫn hai người vào cô nhi viện, chỉ thấy một đám trẻ nhỏ tựa như cún con dùng đôi mắt tha thiết mong chờ nhìn họ, vừa sợ vừa tò mò.

Những đứa trẻ này phần lớn đã mười tuổi, đại khái biết là tuổi mình quá lớn không dễ được chọn trúng nên đều đứng ở phía sau, càng đi về phía trước độ tuổi càng nhỏ, có một đứa trẻ thậm chí còn chưa tới hai tuổi, đứng còn chưa vững.

Thường Mỹ vuốt ngực, kích động cảm thán: "Trời ạ! Thật sự là quá mức đáng yêu những đứa bé này thật là làm cho người khác đau lòng!"

Cô đang nói thì bỗng có một đứa bé giống như nghé con xông tới! Nếu không phải có chồng cô đỡ thì cô bé này đã bị đυ.ng đầu!

"Tiểu Mỹ!" Viện trưởng tựa như túm tai thỏ níu lấy bím tóc cô bé, nói: "Đã nói với cháu bao nhiêu lần rồi! Lúc chạy nhảy phải nhìn người một chút, có được hay không? Thầy Vương đâu? Thầy Vương! Không phải tôi đã nói với thầy là phải trông chừng con bé cho thật kỹ sao?"

Thầy Vương cầm trong tay trái táo đã gọt xong chạy tới như một làn khói, nổi cáu quát: "Tiểu Mỹ! Chúng ta còn chút thành tín nào hay không? Cháu lại chạy đến đây làm gì?"

Tiểu Mỹ ham chơi cứ ngơ ngác nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mắt, trên người phụ nữ này thơm quá, không phải là mùi bột giặt trong cô nhi viện thường ngửi thấy, mà là một cỗ hương cam ngọt ngào vô cùng tươi mát. Ánh mắt của người này cũng thật dịu dàng giống như là sóng nước lại giống như bầu trời đêm vậy nên Tiểu Mỹ nhìn đến ngây người.

Mà Thường Mỹ cũng tò mò quan sát bé gái trước mắt, toàn thân cô bé chỉ có gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp là sạch sẽ, còn bím tóc trên đầu chia thành hai bên chổng lên trời rối tung nhưng điều làm cô cảm thấy vui mừng và khó có thể tin chính là cô bé này lại có chín phần tương tự với bản thân khi còn bé!

Cô không nhịn được ngồi xổm xuống, hỏi: "Người bạn nhỏ tên của cháu gọi là Tiểu Mỹ sao?" Thật là trùng hợp, lúc còn nhỏ mẹ cũng gọi cô là Tiểu Mỹ.

Cô gái nhỏ nhìn chằm chằm gương mặt của Thường Mỹ rồi đột nhiên thay đổi sắc mặt, biến thành dáng vẻ vô cùng thương tâm nói: "Sao dì lại giống cháu vậy? ... Dì là mẹ cháu sao? Tiểu Mỹ vẫn luôn chờ người tới đón đó..." Nói xong cô bé liền ô ô khóc lên, tay vừa khéo che lấy mặt bộc lộ vẻ thương tâm lại không chút khoa trương. Viện trưởng không nhịn được muốn oán thán, nha đầu này trời sinh là một diễn viên tài năng!

Thường Mỹ cực kỳ đau lòng, không để ý việc cô bé này bẩn như chú cún hoang cứ như vậy mà ôm vào lòng, cô chỉ cảm thấy đứa nhỏ này nhẹ đến mức chỉ còn dư lại một bộ xương. Hốc mắt cô ướŧ áŧ, liền quay sang nói với Ân Nhược Tức ở bên cạnh, nãy giờ vẫn cứ luôn giữ khuôn mặt lạnh lùng: "Ông xã, baby mà chúng ta mất đi đó cũng là một bé gái, đây nhất định là ông trời muốn bù đắp nên mới đưa tới cửa một đứa nhỏ đáng yêu như vậy, anh xem con bé giống em khi còn bé như đúc!"