Chương 28

Cô cười khan hai tiếng nói: "Việc này là quy định của trường học, không thể tùy ý thay đổi..."

"Vậy nên!" Lâm Đệ Nhất bộc phát một lòng đầy căm phẫn, nói: "Nếu để cho bọn em đánh giá giáo viên, thì cô nhất định sẽ là giáo viên tốt nhất!"

Tất cả mọi người đều cảm thấy, lớp da toàn thân đang rơi xuống từng lớp từng lớp một.

Sau khi được tâng bốc, trên mặt Mao Thuỵ Anh lộ ra nụ cười lại cố biểu hiện sự khiêm tốn nói: "A a, việc này chẳng qua chỉ là việc, một giáo viên nên làm mà thôi."

Ân Tiểu Mỹ cười hì hì dán sát vào Tống Viên Viên, nhỏ giọng nói: "Mình cứ cho là Lâm Đệ Nhất chỉ biết nịnh hót, đâm thọc, không ngờ còn lợi hại như vậy."

Sau đó mọi chuyện liền dễ dàng hơn nhiều, Mao Thuỵ Anh vốn đối với chuyện này vô cùng giận dữ, nay gặp ai cũng nói: "Hãy để cho học sinh đánh giá đi, chuyện này tương đối tốt, như vậy mới là xã hội công bằng, không phải hiện giờ cứ luôn nói là phải dân chủ sao? Nhìn đi, để cho đám trẻ con sớm ý thức được dân chủ là một chuyện tốt đấy!"

Vốn là người phản đối chuyện này lớn nhất, nay lại trở thành người ủng hộ lớn nhất, có thể nói Lâm Đệ Nhất đã không đánh mà thắng, gϊếŧ người trong vô hình, mang người đi bán mà đối phương còn giúp Lâm Đệ Nhất đếm tiền, người luôn luôn tự xưng là xảo quyệt như Ân Tiểu Mỹ cũng bội phục sát đất!

Lúc này trong KFC, Lâm Đệ Nhất như một đại gia vừa nhai khoai chiên vừa hưởng thụ dáng vẻ chân chó quạt gió cho mình của Ân Tiểu Mỹ.

"Giống như cậu dùng cứng đối cứng là tuyệt đối không được, chiêu này tên là gì? Chiêu này gọi là đen đặc! Học tập một chút đi!" Lâm Đệ Nhất dương dương đắc ý nói ra những lời không tương xứng với số tuổi, khiến cho những người lớn xung quanh không biết nên khóc hay cười, trẻ con bây giờ trưởng thành sớm thật!

Ân Tiểu Mỹ lại rất khiêm tốn không ngừng nói: "Vâng, vâng, sau này còn phải học tập lớp trưởng đại nhân nhiều hơn mới phải! Nhưng không phải cậu vẫn luôn làm hài lòng cú mèo sao? Sao đột nhiên lại chịu giúp mình?"

"Làm hài lòng cô ấy đương nhiên vì cô ấy là chủ nhiệm lớp nhưng bằng lương tâm mà nói thì mình thích cô Laura hơn, vậy cho nên kì này được đánh giá lần nữa có thể cô Laura sẽ trở thành chủ nhiệm lớp, sau đó mình cũng không cần phải để ý tới con cú mèo đáng ghét đó nữa."

Thấy bộ dạng khϊếp sợ của Tiểu Mỹ, cô có lòng tốt nói: "Dù sao thì cậu cũng còn nhỏ không hiểu việc này đâu, cậu xem Viên Viên đi, tương đối lợi hại." Lâm Đệ Nhất chỉ vào cô gái nhỏ đang ăn ở một bên không nói tiếng nào, Tống Viên Viên nghe vậy mê mang ngẩng đầu lên.

"Cậu xem, trước đây con cú mèo cứ luôn gây khó khăn cho Viên Viên là vì sao? Còn không phải là bởi vì Viên Viên dễ bắt nạt sao? Nhưng khi ba Viên Viên vừa xuất hiện, tức khắc tình huống liền thay đổi, nếu không cậu cho rằng vì sao đột nhiên lần đó Viên Viên lại để cho ba mình đi họp phụ huynh?"

Tống Viên Viên vẫn mang vẻ mặt mờ mịt nói: "Ba đến họp phụ huynh là bởi vì hôm đó mẹ thấy không thoải mái..."

"Được rồi Viên Viên chúng mình đều hiểu..." Lâm Đệ Nhất mang vẻ mặt hiểu rõ, cười híp mắt đưa cho Viên Viên thêm một cái cánh gà.

Ân Tiểu Mỹ thở dài một hơi, cô rất muốn nói cho Lâm Đệ Nhất biết quả thật là Lâm Đệ Nhất đã đánh giá quá cao nội tâm của Viên Viên...

~

Sau khi tan học, nữ sinh cấp ba mặc váy ngắn dễ thương cùng tất cao nửa chân, tràn ra khuôn viên trường từ cửa sau, đợi đến khi nhìn thấy một bóng dáng nhỏ nhắn đã sớm đứng chờ ở nơi đó, liền hét to xông lên.

"Tiểu Mỹ tới rồi!"

"Thật tốt quá, thật là đứa bé ngoan! Mau cho chị xem hàng hôm nay một chút!"

Trong ánh mắt chờ đợi của mọi người, Tiểu Mỹ vội vàng lấy ra một xấp hình, trong đó phần lớn là Ân Triết Phi dĩ nhiên còn có mấy tấm là nam sinh khác.

"Trời ạ! Rất đẹp trai... Chụp tốt quá!"

"Wase! Chị thích tấm này chị muốn!"

Các nữ sinh chen lấn, cướp đoạt, sợ vụt mất hình ảnh người con trai mình thầm mến, Tiểu Mỹ mắt thấy không khí đã sôi nổi lên thấy ví tiền phồng lên lúc này mới cầm ra tấm hình cuối cùng, tấm này gọi là ‘Mỹ hầu nam tụ họp’ trong hình nam sinh lộ ra cánh tay đầy cơ bắp, mỗi người một thần thái khác nhau nhưng đều biểu hiện ra một mặt đẹp trai ngất trời —— Trương Hướng Nhất hào phóng không theo khuôn khổ, Ân Triết Phi là quý công tử, trên mặt Tần Nguyên là nụ cười điên đảo chúng sinh, Hồ Phi lại phảng phất như anh trai nhà bên, một loại dịu dàng, khiêm nhường...

"A ——!" Các nữ sinh lại trở nên hưng phấn, hét ầm lên.

Thiếu chút nữa Tiểu Mỹ đã bị dọa sợ, bỏ chạy trối chết! Mấy chị gái đừng vậy được không, cô không muốn mỗi lần đều nghe thấy tiếng hét thê lương vậy đâu! Màng nhĩ của cô bị chấn động.

Hình được mua hết sạch, các nữ sinh vui thì có vui nhưng đồng thời cũng cảm thấy vẫn chưa đủ, tất cả đều đưa mắt nhìn Ân Tiểu Mỹ.

Tiểu Mỹ nhìn mấy chị gái tham lam này liền thở dài, giống như Doraemon móc tiếp đồ từ trong cặp sách ra.

"Ôi chao? Vẫn còn có hình sao?" Mọi người tò mò nhìn sang.

"Không phải là hình." Tiểu Mỹ chậm rãi lấy từ trong cặp sách ra một tấm vải màu xám tro nói: "Là áo ba lỗ của Ân Triết Phi."

~

Lúc Ân Tiểu Mỹ về đến nhà đã là chạng vạng, cô bị sự nhiệt tình chen lấn của các chị gái làm bím tóc bung ra bù xù, Thường Mỹ thấy dáng vẻ này của con gái thì lấy làm kinh ngạc, hốt hoảng hỏi: "Tiểu Mỹ, xảy ra chuyện gì vậy, con đánh nhau với người ta sao?"

"Dạ không có! Xế chiều hôm nay con đi đá banh với bạn học!" Cô lơ đễnh lắc đầu, chỉ muốn đi nhanh lên lầu cất tiền.

Mà Ân Triết Phi ngồi nơi đó lại híp mắt nhìn cô, thản nhiên nói: "Hửm phải không?"