Chương 27

"Hửm? Vậy anh lấy ra đây, cho em nghe thử chút đi?" Cô cười đến vô cùng thuần khiết.

Ân Triết Phi nghiến răng rồi lại nghiến răng, hồi lâu sau mới phẫn hận thấp giọng quát: "Đồ đặt ở đó em đi đi! Sáng sớm ngày mai anh đưa cho em!"

Tiểu Mỹ vui vẻ cười lên nói: "Ha ha, vậy không phải là được rồi sao? Vậy anh cứ từ từ xem nhưng đồ ngày mai nhất định phải có cho em đó!" Cô vừa nói vừa vô cùng hiểu lòng người, đóng kín cửa cho Ân Triết Phi.

Lúc này Ân Triết Phi mới thở phào nhẹ nhõm, lôi mp4 ra cũng không còn tâm trạng xem nữa, tùy tiện quấn tai nghe lại, tắt đi, đặt sang một bên.

Ngày hôm sau cả trường tiểu học đều sôi trào, một tấm áp phích đỏ tươi dán ngay chỗ bắt mắt nhất của bảng thông báo, ở ngay phía trên đầu viết hai chữ thật to, thể chữ đầy cứng cáp: Kháng nghị!

Có học sinh cúi đầu lắp ba lắp bắp đọc lên: "Việc nhà trường đánh giá giáo viên ưu tú làm chúng em... Bày tỏ sâu sắc sự nghi ngờ. Giáo viên xây dựng tấm gương... Truyền bá học thức, giải thích nghi hoặc, việc đánh giá phải căn cứ vào học sinh mà định ra. Mong nhà trường suy nghĩ thận trọng, hiểu thấu đáo và chấp nhận, đừng bịt tai mà nghe, sẽ không bao giờ nhìn thấy con đường đi đến tự do dân chủ. Người khởi xướng lớp ba hai.

Một đám học sinh tiểu học há to miệng, ngơ ngác hỏi: "Cái này là có ý gì vậy?"

Thiếu chút nữa Ân Tiểu Mỹ đã ngất đi, vật này lúc sáng dán lên cô không có nhìn kỹ, sao Ân Triết Phi lại dửng dưng viết cả tên lớp học của cô lên đó chứ?

Còn nữa, rốt cuộc tên taobao này viết vậy là có ý gì?

Thời điểm Mao Thuỵ Anh chạy tới, cơ hồ muốn ngất xỉu vì tức, sáng nay hiệu trưởng cũng tới rất sớm, nhất định đã thấy tấm áp phích này, giáo viên vây xem ở một bên hết sức khó hiểu hỏi: "Cô Mao lớp cô thế này là đang hát tuồng gì vậy? Không phải cô đã là giáo viên ưu tú rồi sao? Vậy sao còn để cho học sinh của cô làm trò này."

Mặt Mao Thuỵ Anh đỏ bừng lan đến tận cổ, ngượng ngùng nói: "Cái này... Tôi cũng không biết đây nhất định là bọn nhỏ làm."

Cô hung ác hướng về đám học sinh hét lớn: "Nhìn cái gì vậy, trở về phòng học cho tôi đi!"

Tiết đầu tiên là tiếng Anh, Ân Tiểu Mỹ cẩn thận quan sát từng li từng tí phản ứng của cô giáo, vậy mà cô Laura vẫn bình tĩnh như cũ, chẳng những tổ chức ra trò chơi thú vị mà còn mở cho họ xem một bộ phim hoạt hình ngắn bằng tiếng Anh.

Tiết học kết thúc, Tiểu Mỹ vừa vui lại có chút mất mát nói: "Cô giáo thật bình tĩnh nha, sao đối với hành động của chúng ta lại tuyệt không kích động vậy?"

Tống Viên Viên thở dài nói: "Áp phích mà cậu viết đó quá kỳ quái, cô ấy là giáo viên tiếng Anh, xem không hiểu!"

"Thật?" Tiểu Mỹ thấy bất an nói: "Mình vốn đang hi vọng cô Laura được vui mừng một chút!"

"Cậu vẫn nên lo cho bản thân đi, tiết học tiếp theo là buổi họp lớp, con cú mèo nhất định sẽ nói đến chuyện này." Tống Viên Viên giống như con chuột ăn vụng, len lén nhét vào trong miệng một miếng khoai chiên.

Sắc mặt Tiểu Mỹ ũ rũ, nhìn bạn tốt ăn vụng nói: "Cậu vẫn nên lo lắng cho mình thì hơn."

Chuông vào học còn chưa vang lên, Mao Thuỵ Anh đã tức giận ngất trời bước vào lớp, cô đập sách lên bục giảng hét lớn: "Tất cả trở về chỗ ngồi hết cho tôi!"

Đám con nít bị dọa sợ, tất cả đều cuống cuồng chạy về chỗ ngồi.

"Nói! Cái áp phích đó là sao?" Cô giống như con sư tử nổi giận đến đầu tóc cũng rối bời, xem ra tiết học vừa rồi cô đã rất bồn chồn, khó chịu.

Phòng học hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả thở mạnh bọn nhỏ cũng không dám, Tiểu Mỹ cúi thấp đầu sau cùng quyết định giả chết.

"Không nói?" Cô vỗ bàn một cái nói: "Không nói thì cứ lãng phí thời gian thế này đi, các em ai cũng đừng mong đi học, tôi muốn xem thử xem các em có chịu nói hay không?" Cô cười lạnh, kéo cái ghế tới ngồi xuống, âm trầm nhìn cả lớp.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, sau ót tất cả mọi người đều đổ mồ hôi lạnh, đúng lúc này tay Lâm Đệ Nhất giống như pháo hoa bắn lên trời, giơ lên thật cao.

Ân Tiểu Mỹ lập tức sững sờ, thảm rồi thảm rồi, cô sắp bị bán đứng!

Mao Thuỵ Anh vừa nhìn thấy Lâm Đệ Nhất giơ tay, trước mắt liền sáng lên nói: "Lớp trưởng nói đi, chuyện này là thế nào?"

Lâm Đệ Nhất đứng lên quay đầu nhìn Ân Tiểu Mỹ một cái, người sau đã vùi đầu sát vào cái bàn bên dưới, chỉ còn kém chui thẳng vào trong, cô nín cười nhìn Mao Thuỵ Anh thấy chết không sờn nói: "Thưa cô áp phích đó là em dán."

Ôi chao! ôi chao! ôi chao! ôi chao! Ân Tiểu Mỹ kinh ngạc ngẩng phắt đầu lên nhìn Lâm Đệ Nhất, không riêng gì cô kinh ngạc mà tất cả bạn học trong lớp đều có cảm giác như nhìn thấy mặt trời mọc ở đằng tây, nhìn chằm chằm Lâm Đệ Nhất đang có vầng hào quang vây quanh.

Mao Thuỵ Anh càng thêm kinh ngạc, hỏi với giọng đầy hoài nghi: "Là em? Nhưng mà... Tại sao em..."

Lâm Đệ Nhất hết sức thản nhiên nhìn Mao Thuỵ Anh nói: "Bởi vì em biết cô Mao ở lần đánh giá này chỉ đứng hạng sáu, em thấy chuyện này quá không công bằng, nếu như được chọn lại một lần nữa, nhất định cô sẽ đứng nhất, ít nhất sẽ là thứ ba! Có thể tham gia cuộc đánh giá giáo viên ưu tú cấp tỉnh! Em là vì đau lòng cho cô mà cảm thấy bất công!" Lâm Đệ Nhất vừa nói vừa uất ức đến mức rơi nước mắt.

Bạn học cả lớp đều hoác miệng thật rộng nhìn Lâm Đệ Nhất.

Hiển nhiên Mao Thuỵ Anh không ngờ tới cô bé này sẽ nói như vậy, nhất thời có chút không kịp phản ứng, trước đó cô còn tưởng rằng là bọn học sinh cố ý hạ bệ cô, khiến cho cô xấu mặt, lại không nghĩ tới bọn nhỏ là vì mình, thì ra cô ở trong lòng học sinh lại có địa vị cao như vậy, thật là tốt!