Chương 22

"Ba ba… A a a a…" Ân Tiểu Mỹ nắm lỗ tai heo gào khóc tiếng khóc từ xa truyền đến gần rồi trong nháy mắt lại vang xa: "Cứu mạng a a a a a…!"

Heo cõng theo Ân Tiểu Mỹ như một làn khói phóng tới trước mặt mọi người!

Tất cả mọi người đều khó có thể tin trợn to hai mắt!

Ân Tiểu Mỹ đây là đang... Cưỡi heo?

"Mau lên! Còn đứng ngây ra đó làm gì?" Trương Thần Hi phản ứng đầu tiên hô lên: "Bắt heo đi!"

Vì vậy mọi người gấp gáp đuổi theo, trưởng thôn còn cấp tốc tìm ba chiếc xe máy tới chạy theo vây bắt, chặn đường con heo kia! Ân Triết Phi cùng với Trương Hướng Nhất và mấy thanh niên trong thôn đạp xe đạp đuổi theo, vây ở hai bên!

Ân Triết Phi thấy Ân Tiểu Mỹ ở trên lưng heo bị dọa sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch, dường như muốn buông tay ra, gấp đến độ thiếu chút nữa hét đến rách họng: "Ân Tiểu Mỹ cô là đồ ngu ngốc! Cô giữ cho tốt vào!" Thời điểm học cưỡi ngựa cậu đã biết khi ngựa nổi điên mà buông dây cương ra là đại kỵ! Vậy thì đại khái heo cũng tuân theo nguyên lý này...

"Tôi sắp chết…!" Ân Tiểu Mỹ dắt cổ họng, tuyệt vọng thét chói tai.

"Tai họa lưu ngàn năm, cô không chết được!"

Lúc này, một người trong nhóm bắt heo ném dây thòng lọng tới, con heo này ngược lại rất thông minh cứ lạng trái lạng phải, suýt nữa hất văng Ân Tiểu Mỹ trên lưng xuống đất!

"Ba…! Anh…!" Cô hét đến khản cả giọng, bị dọa muốn tè ra quần!

"Tiểu Mỹ!" Ân Nhược Tức tự mình chạy xe máy đuổi theo nói: "Cách xa đầu khỏi con heo một chút!"

"Con sợ…!!" Cô dính sát vào trên lưng heo cảm giác thân thể cứ từng đợt một nhào về phía trước.

"Không sao đâu, ba ở chỗ này con đừng sợ! Hơi lui về sau một chút là được rồi!"

Lúc này không biết là người nào hô to một tiếng: "Cẩn thận!"

Thì ra con heo kia chỉ lo cắm đầu chạy chứ không nhìn đường tiếng "Cẩn thận!" kia vừa dứt, con heo cũng ngay lập tức đυ.ng đầu vào một thân cây!!!

Dưới đầy trời lá rụng, con heo tự mình đυ.ng đầu đến hôn mê.

Ngược lại Ân Tiểu Mỹ rất lanh lợi còn biết nghiêng người tránh đi nhưng dù là vậy cô vẫn bị quán tính lớn hất văng ra ngoài!

Phảng phất như mở ra thước phim quay chậm, dưới con mắt của mọi người cơ thể nhỏ nhắn của Ân Tiểu Mỹ bay lên không trung, cô "Gào khóc" thê thảm, giương nanh múa vuốt giống như cái bánh bay Ấn Độ thẳng tắp bay về phía Ân Triết Phi đang vô tình đứng ở nơi đó!!!

"Rầm...!"

"A…!"

Cô rơi xuống trên người Ân Triết Phi, Ân Triết Phi ngã xuống đất.

Hai người đè bẹp cái xe đạp ở bên dưới trông giống như cái bánh sandwich, nhìn qua khiến người ta đau lòng!

"Tê …" Chân Ân Triết Phi đập vào ghi đông xe đạp, Ân Tiểu Mỹ nằm rạp phía trên như heo con! Nhất thời cậu cũng không biết mình nên kêu đau gì mới được đây!

"Ân Tiểu Mỹ... Con nhỏ đáng chết này..." Cậu từ kẽ răng nặn ra mấy câu mắng! Cậu lần đầu tiên anh hùng cứu mỹ nhân vậy mà lại cứu chính cái đồ ngu ngốc cưỡi heo!

Mọi người ba chân bốn cẳng rối rít xúm lại, đỡ bọn họ dậy!

Ân Tiểu Mỹ đầu đập vào đầu Ân Triết Phi, trên trán hai người đều sưng lên một cục u! Trừ vết thương đó ra tay Ân Tiểu Mỹ chỉ bị sây sát còn trên đùi Ân Triết Phi lại bị thương nhưng may mà Ân Triết Phi kịp thời đứng ở nơi đó nếu không Tiểu Mỹ ngã xuống đất tám phần sẽ gãy xương.

Thường Mỹ một đường chạy tới, trên mặt toàn là mồ hôi cũng không quan tâm gì nữa xông lên trước, bắt lấy Ân Tiểu Mỹ với Ân Triết Phi vội vàng hỏi: "Sao rồi xương có vấn đề gì không? Có thấy không thoải mái ở đâu trong bụng không? Đầu có choáng váng không?"

Ân Tiểu Mỹ bị đυ.ng đầu đầu óc còn choáng váng vừa nghe thấy tiếng Thường Mỹ liền "Oa" một tiếng khóc lên, nhào vào trong lòng mẹ mình ôm chặt không chịu ... buông tay!

Cũng nhờ hành động vĩ đại cưỡi heo mà những ngày kế tiếp Ân Tiểu Mỹ ngoan ngoãn như con gà con nhưng đến lúc này coi như Ân Tiểu Mỹ đã nổi danh ở trong thôn, người người đều biết đứa con sau của Thường Mỹ phu nhân là một người thích cưỡi heo.

Vào ngày cuối cùng ở trong thôn, đột nhiên Trương Hướng Nhất thần bí gọi Ân Triết Phi vào phòng của mình nói: "Cậu vào đây cho cậu xem cái này."

Ân Triết Phi tiến tới nhìn chỉ thấy Trương Hướng Nhất đưa tới máy chụp hình trên màn ảnh chính là hình Ân Tiểu Mỹ cưỡi heo! Mắt đảo quanh, miệng há to, le lưỡi ra ngoài, bàn tay nho nhỏ gắt gao siết chặt lỗ tai heo, nắm chặt tới mức con heo cũng phải há to miệng, vạn phần hốt hoảng, vô cùng khôi hài!

Ân Triết Phi ngẩn ra đột nhiên "Phốc" một tiếng bật cười, ngay sau đó nụ cười lan rộng không thể ngừng được, cậu cười đến mức không thở nổi!

=====

Tuổi trẻ không ngại thời gian.

Đối với con gái mà nói chính là trộm giày cao gót của mẹ mang, miệng thì tô son môi đều là những bước cần thiết trong quá trình trưởng thành của các cô gái tựa như những thứ trang sức kia sẽ biến họ trong một đêm trở thành người lớn, quan trọng hơn là các cô gái nhỏ có một khát vọng nhanh chóng trở thành một người lớn.

Ân Tiểu Mỹ lại là một quái thai, thời gian chủ yếu của cô toàn tiêu tốn cho những trò đùa quái đản về phần thành tích của cô tuy vẫn nằm trong vùng nguy hiểm nhưng cũng may là vẫn chưa bị rơi quá thấp, lại dưới sự giúp đỡ của anh trai thỉnh thoảng cô còn có thể đạt được 90 điểm.

Có thể nói thời gian thi triển ma pháp ở trên người thiếu niên, khiến người ta cảm thấy vô cùng thần kỳ, sau khi tốt nghiệp cấp hai thi vào trường trọng điểm cấp ba vóc dáng Ân Triết Phi một đường phát triển tăng vọt, kéo duỗi đến mức trên đầu gối cũng xuất hiện đường nông, ngũ quan anh vốn đã nhu hòa nay lại chậm rãi biến hóa thành những đường cong cường tráng, phẩm chất nghiêm túc riêng biệt được di truyền từ cha bắt đầu trở nên rõ ràng hơn, có lúc anh còn có thể bộc lộ sự thiếu kiên nhẫn, kiêu ngạo đặc trưng của những cậu bé ở thời kỳ trưởng thành.