Chương 23

Nói tóm lại cuộc sống hai năm này chỉ có thể dùng câu bình thản như nước lại muôn màu muôn vẻ để hình dung.

Hôm nay ông Trương lại nghỉ phép trở về Trương gia, Tiểu Mỹ chỉ đành phải đi bộ đến trường cấp ba bên cạnh tìm anh trai để về cùng, chờ cô đi vào sân trường mới phát hiện trường cấp ba so với cấp hai và cấp một không giống nhau thật to quá đi!

Cô lượn quanh đi dạo nửa ngày phân không rõ Đông, Tây, Nam, Bắc lúc này một nam sinh mặc đồng phục cấp ba đi tới, có lòng tốt hỏi han: "Người bạn nhỏ muốn tìm ai?"

"Anh có biết anh trai của em không? Anh ấy tên là Ân Triết Phi." Ôi chao! Oa, anh trai cấp ba thật là cao nha! Cô ngẩng đầu thấy cao giống y như ba vậy!

"Em chính là em gái của Ân Triết Phi à! Anh tên Tần Nguyên hôm nay trường anh có cuộc thi bóng rổ, cậu ấy đã sớm đến sân thể dục rồi." Cậu nam sinh nhiệt tình ôm lấy Ân Tiểu Mỹ nói: "Đi thôi, anh dẫn em đến đó."

Lúc này Tần Nguyên gần như muốn thán phục gương mặt nhỏ nhắn của Tiểu Mỹ, khi còn con nít đã quá ưa nhìn, trưởng thành rồi nhất định sẽ làm chết mê rất nhiều con trai!

Ôi chao? Sau này cô bé lớn lên có thể nào gọi mình là ông không! Tần Nguyên nghĩ xong lại tự cảm thấy buồn cười vì sự nhỏ mọn của bản thân, haiz, chuyện trâu già gặm cỏ non này vẫn nên để lại cho Ân Triết Phi đi!

Phảng phất như một bức tranh mang theo âm thanh hiện ra ở trước mắt, toàn trường đều là tiếng reo hò, tiếng hoan hô, cỗ vũ của mọi người đủ loại kiểu dáng đeo ruy băng, dùng loa còn có người khiêng trống tới đánh cho đất rung núi chuyển. Tần Nguyên sắp xếp cho Tiểu Mỹ ngồi ở chỗ mấy nữ sinh làm khán giả, dặn dò mấy nữ sinh để ý cô bé, sau đó liền chạy tới chỗ đồng đội xác nhận phân công một lần nữa.

Trương Hướng Nhất cường tráng, không có văn hóa lại là một sinh viên thể thao và cũng là đội trưởng đội bóng rổ, Tiểu Mỹ buồn bực nhìn bọn họ chạy qua chạy lại trên sân bóng rổ, không hiểu vận động dã man như vậy có cái gì hay mà nhìn. Vậy mà nữ sinh ở một bên lại không như thế, từng người một đều có thể so với giọng nữ tông cao.

Có thể nói đội bóng rổ toàn trai đẹp, trai đẹp chính hiệu nhất là Ân Triết Phi thỏa mãn tất cả ảo mộng liên quan đến một nửa kia của các thiếu nữ, học giỏi, giữ mình trong sạch, đa tài đa nghệ, cúp trong nhà nhiều không kể hết, lớp mười một đã thi đạt 115 điểm trong bài kiểm tra TOEFL, phỏng theo mẫu thi SAT gần đạt điểm tuyệt đối, chưa kể các cuộc thi Olympic toán đều đoạt giải, nghe nói tương lai cậu nhất định sẽ xuất ngoại du học.

"A a a a a! Ân Triết Phi! Anh là Lưu Xuyên Phong (*) của em!" Các nữ sinh thấy dáng vẻ đổ mồ hôi chạy trên sân đấu của cậu thì liều mạng thét chói tai.

(*) Rukawa Maple (Nhân vật trong truyện tranh Nhật Bản "Slam Dunk") Cầu thủ xuất sắc nhất của đội bóng rổ trường trung học Shohoku là một tiền đạo nhỏ, một trong năm cầu thủ xuất sắc nhất của tỉnh Kanagawa và là thành viên của Đội thiếu niên toàn Nhật Bản.

"Ân Triết Phi em yêu anh! Em muốn gả cho anh!"

Một câu tuyên bố làm nổi bật sức hấp dẫn không gì sánh kịp của thiếu niên trên sân bóng.

Thật ra thì các chàng trai khác cũng rất tuấn tú nhưng Trương Hướng Nhất quá thô lỗ, Tần Nguyên quá hoa tâm, Hồ Phi quá chất phác... Như vậy tính ra chỉ có Ân Triết Phi là đẹp trai trong đẹp trai, vương tử trong vương tử! Huống chi trước đây mẹ của anh còn là một cực phẩm đại mỹ nhân, thiếu niên được trời ưu đãi gien đẹp!

Ân Tiểu Mỹ đầu đầy hắc tuyến nhìn các nữ sinh giương nanh múa vuốt gào khàn cả giọng, nhìn nhóm nữ sinh múa may quay cuồng ở chỗ ngồi... Ặc các chị gái thật là đáng sợ, tương lai cô lớn lên sẽ không thay đổi thành như vậy chứ!

Có nữ sinh đã sớm nhận ra bé gái này là em gái của Ân Triết Phi, hiện tại mấy cô gái đều giao hết đồ ăn cho cô bé này như dâng lễ nói: "Em gái tốt, em gái ngoan, nói cho mấy chị nghe chuyện của anh trai em đi!"

"Ví dụ như anh ấy thích kiểu qυầи ɭóŧ gì?" Một người nữ sinh khác lộ ra vẻ mặt xấu xa.

"Em có hình của anh trai không? Chị bằng lòng ra giá cao để mua!"

Phảng phất như nghe thấy tiếng tiền xu rơi vào ống heo phát ra tiếng "Đinh đương", hai mắt Tiểu Mỹ lập tức sáng lên, nhớ tới trong cặp sách của mình có một tấm hình vừa mới rửa xong, tính giao cho chị dâu Tiêm Tiêm.

Cô giả bộ do dự nói: "Có thì có nhưng chỉ có một tấm."

Không nghĩ tới một câu nói đùa lại đổi lấy tin tức kinh thiên động địa như vậy, lực chú ý của các nữ sinh trong nháy mắt bị dời đi: "Có hình? Xác định có hình?"

Mặc dù điện thoại di động của các cô có thể chụp hình nhưng chỉ có thể chụp từ xa bởi vì nếu như bị Ân Triết Phi phát hiện các cô chụp hình mình thì hậu quả sẽ rất là nghiêm trọng.

Có bao nhiêu nghiêm trọng? Cậu ấy rất ghét người khác chụp hình mình! Vậy còn chưa đủ nghiêm trọng sao? Hiện giờ em gái Ân Triết Phi lại có hình dĩ nhiên các cô kích động đến mức thét chói tai!

"Trời ạ! Cho chị đi, chị muốn mua trước."

"Cạnh tranh công bằng được không? Xem ai ra giá cao thì được!"

"Bắt đầu từ 5 tệ!" Tiểu Mỹ giơ tay lên thật cao.

"Chị 10 tệ!"

"20!"

"50!"

Cuối cùng Tiểu Mỹ lấy được 200 tệ bán ra một tấm hình của Ân Triết Phi với giá trên trời, đó là hình lúc anh đứng ở trong vườn hoa nói chuyện với người làm vườn Tiểu Mẫn, ánh nắng tươi sáng vây quanh nhiều loại hoa đẹp như độ tuổi của anh ta, Ân Triết Phi tựa như một vương tử tản ra khí chất quý tộc, thần thái dịu dàng ít đi phần sắc bén và lạnh lùng của thường ngày.

Lấy được hình nữ sinh như nhặt được bảo bối nâng niu ở trước ngực,liên tục thét chói tai, không thể không nói Ân Tiểu Mỹ đã chụp được khoảnh khắc Ân Triết Phi đẹp trai nhất, dịu dàng nhất.