Chương 5: Chính là cậu!

Sau một hồi phân tích, Lâm Văn Vĩ có thể khẳng định 90% rằng Thịnh Khang chính là Kang, bởi vì pinyin tên Khang chính là Kang mà.

“Bạn học Lâm Văn Vĩ, em có đang nghe không thế?” Đột nhiên, Thang Mỹ Lệ gọi tên cậu, khiến cật giật bắn cả mình. Hả? Sao đột nhiên lại gọi tên cậu thế?

“Bạn học Thịnh Khang muốn em hỗ trợ cậu ấy làm quen với trường học, em không có ý kiến gì chứ?” Lúc này, Thang Mỹ Lệ đang nghiêm túc nhìn cậu, Thịnh Khang cũng nhìn cậu không chớp mắt, khóe môi còn thấp thoáng ý cười.

“Hả???” Lâm Văn Vĩ điếng người, sao mọi người lại nhìn cậu bằng ánh mắt hâm mộ như thế?

"Không được sao? Bạn học Văn Vĩ.” Thịnh Khang nhẹ nhàng gọi tên cậu, giọng nói của Kang lập tức khiến Lâm Văn Vĩ cảm thấy vô cùng thân thiết, kết quả là cậu không tự chủ được mà gật đầu.

"A... Có thể. . . Có thể chứ." Cậu lúng túng gật đầu, sau đó bên tay lập tức truyền đến tiếng thì thầm bàn tán của mọi người.

“Quả nhiên là chỉ có kiểu người như bạn học Văn Vĩ mới có thể lọt vào mắt xanh của đại lão.”

“Đúng vậy, vừa xinh đẹp vừa học giỏi.”

“Haizz, nhưng mà chẳng phải bạn Văn Vĩ lúc nào cũng lạnh lùng hờ hững sao? Hi vọng bạn học Thịnh Khang không vì chuyện này mà có ấn tượng không tốt với lớp chúng ta.”

“Được rồi, vậy thì bạn học Thịnh Khang ngồi cạnh bạn học Lâm Văn Vĩ luôn.” Thang Mỹ Lệ nhanh chóng chuyển chỗ ngồi: “Từ Tử Tường, em ngồi chỗ khác đi, ừm... ngồi cạnh Hứa Nguyệt Nguyệt là được.”

Vốn dĩ chỉ cần dẫn Thịnh Khang đi làm quen với trường học là được, nhưng kết quả là Thang Mỹ Lệ lại trực tiếp đổi chỗ. Lúc đầu là Từ Tử Tường ngồi bên cạnh cậu, nhưng bây giờ thì được chuyển luôn sang ngồi cạnh Hứa Nguyệt Nguyệt rồi.

Từ Tử Tường cho cậu một cái nhìn [Cám ơn, không hổ là Văn Vĩ huynh đệ, giúp đỡ bạn bè nhiệt tình], sau đó bắt đầu dọn dẹp sách vở chuyển chỗ, Hứa Nguyệt Nguyệt cũng vô cùng vui vẻ.

Thì ra là ông trời chỉnh cậu, nhân tiện thành toàn luôn cho đôi tình nhân nhỏ kia à?

Thịnh Khang chậm rãi đi tới, ngồi xuống bên cạnh cậu.

“Hi, tôi là Thịnh Khang, cậu tên là Văn Vĩ à?” Đôi mắt màu hổ phách của Thịnh Khang nhìn chằm chằm vào Lâm Văn Vĩ, khiến cậu không thở nổi.

Không biết có phải là vì tính chất xâm lược của Alpha hay không mà Lâm Văn Vĩ không thể nào kiềm chế được tính sợ xã hội của mình, lập tức xụ mặt xuống.

“Ừm.” Cậu chỉ trả lời ngắn gọn một chữ, không có bất cứ lời nói nhảm nào.

“Ha ha, quả nhiên là những người như bạn học Văn Vĩ đây khiến người ta thoải mái nhất.” Thịnh Khang tươi cười nói.

Ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy Lâm Văn Vĩ, hắn đã biết cậu thuộc về thế giới của riêng mình. Cậu không quản người khác, thế nên cũng không muốn người khác quản mình.

Đây là lần đầu tiên có người, thậm chí là Omega, không có chút hứng thú nào với hắn như vậy, điều này khiến hắn rất ngạc nhiên.

Phải nói rằng trong cuộc sống hàng ngày có không biết bao nhiêu người muốn làm quen với hắn, bề ngoài thì hắn vẫn tươi cười niềm nở, nhưng trong lòng lại chán nản và mệt mỏi vô cùng, chỉ muốn được thoải mái thở phào một hơi.

Tự nhiên hắn lại rất muốn chơi game, muốn gặp Sky và những người khác... Thịnh Khang nghĩ thầm.

Mong là có thể trải qua một năm rưỡi vui vẻ ở đây.

Ban đầu, hắn rất mong chờ được đến thành phố S, bởi vì Sky cũng ở đây.

Nhưng tiếc là Sky lại không chịu gặp hắn, niềm vui lập tức giảm đi một nửa.