Chương 2

Hai học sinh lớp mười một lại đứng đây thảo luận về sự sống cái chết, tình yêu và tự do; nghe qua cũng đã cảm thấy vô lý rồi.

"Cậu..." Lê Nhiễm còn muốn hỏi gì đó nữa, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt trở về.

Trong mắt đối phương chợt loé lên chú cảm xúc gì đó, để rồi lại một lần nữa mang lên cái mặt nạ thờ ơ. Mạc Quan Bắc giơ tay nhìn đồng hồ, nói: “Sắp đến giờ tập trung rồi, cẩn thận sóng biển.”

"Ừ, cậu cũng vậy"

“Tạm biệt.” Bóng dáng cao lớn cứ thế lướt ngang qua, Lê Nhiễm thật sự không chắc rằng có phải mình vừa nghe thấy đối phương nói một câu vô cùng nhỏ nhẹ không: “Chúc cậu có được tự do rực rỡ.”

Gió biển giương nanh múa vướt mà thốc đến, từng cơn sóng liến qua giày của Lê Nhiễm. Cô không dám quay đầu lại.

Cái giá của tự do ẩn giấu trong sương mù mùa đông năm ấy, chút rung động đầu xuân lạc mất trong tiếng thì thầm kéo dài của mặt biển.

*

Bắc Thành, giữa tháng 11, bầu trời trong xanh như được phủ lên một tấm tơ lụa sạch sẽ khảm viền vàng. Từ trên cao nhìn xuống, những căn nhà trệt chen chúc trong khu phố cũ kỹ trông giống như những miếng đậu phụ vuông vức.

Lê Nhiễm lại mơ thấy chuyến đi chơi mùa xuân lần đó, khuôn mặt tinh xảo mà lạnh lùng của Mạc Quan Bắc giữa khung cảnh sương mù lơ lửng trên mặt biển xanh xám.

Đồng hồ báo thức vang lên, chú Trương đang thét to ở quán ăn dưới lầu, Lê Nhiễm nhanh chóng rời giường rồi đi đánh răng rửa mặt. Theo thường lệ, trước khi ra ngoài, cô lại vào phòng ngủ nhìn bóng đen đang năm bất động trên giường rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại. Cô cất chìa khóa, lại vội vã cõng cặp sách trên lưng mà chạy xuống cầu thang.

Cơn gió lạnh thốc vào trong con ngõ nhỏ, thổi cho tóc mái của Lê Nhiễm bạt hết sang một bên, để lộ đôi má gầy yếu và đôi mắt đen láy đầy mệt mỏi.

Bệnh viện Bắc Thành quá đắt đỏ, cô không có nhiều tiền để có thể chữa bệnh ở đó. Kéo dây kéo của bộ đồng phục lên trên, quả trứng luộc nóng hổi trong túi áo xuyên qua lớp vải mà truyền cho cô chút hơi ấm.

"Tiểu Nhiễm, đi học à."

Dì Ngô ở quán bán quà vặt dời chiếc ghế đẩu lên trên bậc đá để ngồi phơi nắng, Lê Nhiễm bước vào con hẻm nhỏ, mái tóc đuôi ngựa cột cao của cô khẽ đung đưa: "Vâng, chào buổi sang dì Ngô. Chú Trương, chào buổi sáng."

Chú Trương ở trong quán mì nghe vậy thì dừng lại việc đang làm trong tay, hơi nước sôi làm ướt đẫm hai bên thái dương đã lấm tấm bạc của ông: "Hôm nay là một ngày tốt, tối nay về sớm một chút, chú Trương sẽ nấu bánh chẻo cho cháu!"