Chương 5

Kế hoạch trị liệu đều bị Thẩm Tấn phá hoại.

Hứa Phán xóa hết một đống đồ trong máy tính, ngại lãng phí dung lượng.

Di động đột nhiên chấn động, Hứa Phán nhấn nghe liền nói,

“Anh còn có mặt mũi gọi điện?”

Phía bên kia điện thoại truyền đến một tiếng nói hài hước,

“Thế nào? Kích cỡ kia của anh cậu đủ lớn không?”

“Cút! Tôi xóa hết rồi! Chút nữa là bị anh tôi nhìn thấy! Anh không biết mất hả?”

Thẩm Tấn vẫn cười hì hì như cũ,

“Nếu anh ấy không to bằng tôi thì mắc gì tôi phải xấu hổ? Mà này Phán Phán, anh trai với chị dâu cậu thế nào rồi?”

“Không tốt lắm.”

“Vậy khi nào cậu trở về? Đi lâu như vậy, trường học còn môn phải học đó, cũng không thể xin nghỉ hết năm được, chẳng lẽ cậu định đợi hai người họ đều bình phục mới trở lại? Phải chờ rất nhiều năm?”

Hứa Phán có chút bực bội, đương nhiên là không thích nghe Thẩm Tấn nói về cái này,

“Tôi biết, nhưng mà..”

Thẩm Tấn phía bên kia ném bóng vào rổ, thực hiện một cú 3 điểm hoàn hảo, xung quanh vang lên tiếng hét chói tai, hắn lại xoay người không chơi nữa, cầm lấy cái áo khoác treo trên giá úp bóng vắt lên vai, hai tay đút túi đi về hướng ký túc xá.

“Phán Phán, về sớm một tí, nếu không được thì cậu đi đi về về hai chỗ luôn, không có lớp lại tới đó, không cần 24/7 kè kè người ta đâu, ai biết được bọn họ có thấy cậu phiền hay không.”

Việc học thật sự không thể trì hoãn được, Hứa Phán do dự một chút, nói:

“Chắc vậy đi.”

Thấm Tấn vui lên liền, cả giọng nói đề mang ý vui,

“Vậy tối nay cậu về?”

Hứa Phán suy nghĩ, buổi tối đã hứa kể chuyện cổ tích cho lâm Thư Dự, không thể nuốt lời với trẻ con được,

“Ngày mai rồi về.”

“Ok! Tôi ở ký túc xá chờ cậu!”

Thẩm Tấn nghe điện thoại không khép miệng lại được, là đội trưởng đội bóng rổ, luôn luôn kiêu ngạo, lại cười ngọt ngọt ngào ngào, giống y như là có thể biến thành con Husky vẫy đuôi ngay lập tức.

Thẩm Tấn về phòng ôm chăn bông của Hứa Phán vào lòng, hít sâu một hơi mùi hương vào mũi, như bị nghiện, ánh mắt mê ly, nhìn trần nhà lẩm bẩm,

“Phán Phán, nhớ em quá.”

Trời tối, Hứa Phán tắt đèn phòng Hứa Trạm, đi qua phòng Lâm Thư Dự ở kế bên,, mới vừa đẩy cửa ra Lâm Thư Dự đã đem một cuốn truyện cổ tích nhét vào lòng ngực cậu,

“Phán Phán kể truyện cổ tích nà” anh túm Hứa Phán chui vào chăn, kéo chăn đến tận cổ, chỉ lộ ra hai cái đầu.

Hứa Phán xoay người tựa vào gối đầu, mở cuốn truyện cổ tích, bắt đầu chậm rãi kể,

“Em bắt đầu kể nha, hôm nay kể truyện tên là ‘Hoàng Tử Hạnh Phúc’. Bức tượng hoàng tử hạnh phúc to lớn sừng sững trên cột đá phía trước thành phố”

“Toàn thân anh ta được phủ bởi những tấm lá vàng mỏng, mắt anh ta nạm ngọc bích phát ra ánh sáng chói mắt và trên chuôi kiếm anh ta cầm cũng đính một viên ngọc khổng lồ màu đỏ.”

Lâm Thư Dự ngây thơ hỏi,

“Hoàng tử hạnh phúc có phải rất xinh đẹp không?”

“Đúng là rất đẹp.”

“So với Phán Phán ai đẹp hơn?”

Hứa Phán cười khẽ,

“Đương nhiên là hoàng tử hạnh phúc rồi.”

Lâm Thư Dự quay đầu dùng tay ôm mặt cậu,

“Không đúng, không đúng, Phán Phán tốt nhất, xinh đẹp nhất.”

“Chị dâu, không thể nói đàn ông xinh đẹp được, là đẹp trai.”

“À, Phán Phán đẹp trai nhất, nhưng A Trạm đẹp trai nhất nhất.”

“…”

Được rồi, đây là lời nói thật, cơ mà sao nó chả lọt tai vậy!!

Kể truyện! Kể truyện!

“Tiểu Yến Tử đáng thương càng ngày càng lạnh, hắn biết bản thân sắp chết đi, “Tạm biệt, hoàng tử thân yêu! Anh có thể cho tôi hôn một lần cuối không?””

Hoàng tử nói “Tôi rất vui vì cậu cũng đã đến Ai Cập, Tiểu Yến Tử, cậu ở cùng với tôi quá lâu, nhưng cậu phải hôn môi tôi vì tôi yêu cậu.”

Lâm Thư Dự ngoan ngoãn nằm nghe, đột nhiên xoay người ôm đầu Hứa Phán, dùng mặt cọ cọ cổ cậu.

“Tiểu Yến Tử không được đi…”

Trẻ còn tính tình đơn thuần cực kỳ nhạy cảm, anh biết hoàng tử hạnh phúc cùng Tiểu Yến Tử sắp chết, cảm thấy đau buồn thay bọn họ.

Lâm Thư Dự nâng mặt, hôn lên môi Hứa Phán. Giống như trong truyện cổ tích, yêu cậu thì phải hôn môi cậu.

Đầu lưỡi ấm áp miêu tả dáng môi Hứa Phán, lại thăm dò vào sâu hơn câu lấy đầu lưỡi cậu, Lâm Thư Dự thích hương vị ngọt ngào nơi cậu, càng ôm chặt hơn, càng hôn càng sâu.

Hứa Phán bị dọa sợ, mặt đỏ tai hồng đẩy anh ra,

“Anh dâu!”

“Không thể hôn em! Đây là hôn môi anh hiểu không? Hôn môi! Chỉ có thể hôn anh hai em thôi.”

Hứa Phán mặt mày nghiêm nghị mà nói.

Lâm Thư Dự cái hiểu cái không gật đầu,

“Nhưng mà Phán Phán, anh yêu em nha.”

“Không giống nhau! Anh chỉ quá ỷ lại vào em thôi, đó không phải thích, không phải yêu, anh đối với anh em mới là yêu!”

Lâm Thư Dự cau mày suy nghĩ, bày ra bộ dáng trầm tư nghiên cứu, Hứa Phán nhìn rồi thở dài, nói cái này với anh được gì đâu? Anh ấy căn bản chả hiểu gì.

Lâm Thư Dự nghĩ đến đau cả đầu, anh lắc đầu lung tung, lại dùng nắm tay gõ đầu bản thân, bắt đầu khóc,

“Đau.. đau.. Phán Phán… đau đầu… huhu”

Hứa Phán liền gấp gáp ấn chuông gọi hộ sĩ.

Tình huống khẩn trương, cậu không hề kiêng dè cùng Lâm Thư Dự tiếp xúc tứ chi, đem người kéo vào lòng ngực an ủi, đem đầu anh ấn vào ngực, lấy chăn quấn chặt cơ thể Lâm Thư Dự.

Cho dù bây giờ thời tiết rất nóng, nhưng cậu phát hiện chỉ có làm vậy mới khiến Lâm Thư Dự có cảm giác an toàn

Trên chiếc giường to lớn mềm mại, hai người chỉ chiếm một góc nhỏ, thiếu niên nhỏ gầy dùng hết sức ôm ấp người đàn ông đang không ngừng co lại.

Đem môi dán lên trán anh, lấy góc chăn lau mồ hôi của anh, Hứa Phán dịu dàng dỗ,

“Không đau, không đau, đừng nghĩ nữa, ngoan, không cần nghĩ gì hết, không nghĩ sẽ không đau, nhìn bên ngoài kìa, ánh trăng cong cong đó, anh dâu nhìn xem, cong cong vàng vàng, giống quả kẹo quýt nhỉ? Chúng ta ăn kẹo? Nha? Ăn kẹo đó.”

Lâm Thư Dự run rẩy tứ chi, cánh tay gắt gao bám lấy cổ Hứa Phán, hai chân cũng vòng lên hông cậu,

“Phán Phán… đừng đi… đừng đi mà… đừng chết… hu hu hu..”

Hứa Phán bật cười,

“Anh dâu, em chết thế nào được, em còn sống sờ sờ nè, không chỉ có em, anh cùng anh hai, đều sẽ sống tốt. Được không?”

Môi Lâm Thư Dự run rẩy, dán lên môi Hứa Phán lần nữa.

Lần này cậu không đẩy ra.

Lâm Thư Dự cứ thế yêu cầu độ ấm cùng an toàn.

Hai cánh môi chạm vào nhau, hô hấp đề phả vào trên mặt đối phương, nóng cháy lại ái muội, cái con người ngây ngốc kia không cần nghĩ gì cả, nhưng Hứa Phán thì khác.

Cậu chưa bao giờ biết được đυ.ng chạm da thịt lại đáng sợ như vậy.

Dưới hai hàng mi dày của Lâm Thư Dự, là đôi mắt đen láy sâu thẳm của anh, nhìn như vậy, phảng phất như chứa đựng tình cảm sâu nặng.

Một chút cũng không giống đứa bé ngây ngốc, Hứa Phán nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình trong đôi mắt ấy, tim đập như con nai con bị kích động, chạy loạn hết lên, đầu ngón tay hơi hơi tê dại.

Cậu từ trước tới giờ chưa từng yêu đương, cũng không thân thiết với người khác.

Nụ hôn đầu, là với anh dâu.

Tuy gọi là anh dâu, thì Lâm Thư Dự là đàn ông.

Dịu dàng, văn nhã, một người đàn ông tinh tế, Hứa Phán bị anh ôm, cảm thấy bản thân cong mất rồi.

Không thấy bài xích, thậm chí… có chút sa lầy. Cái lưỡi dài của Lâm Thư Dự duỗi thẳng vào, triền miên mà liếʍ khoang miệng Hứa Phán, mυ"ŧ lấy nước miếng Hứa Phán tiết ra.

Nước bọt ngọt lành đều bị hút gần như không còn gì, ánh mắt Hứa Phán có chút mơ màng, đến lúc hai người hơi tách ra, đầu lười hồng hồng của cậu còn đặt ở đầu môi, hai má ứng đỏ, nhẹ nhàng mà thở gấp.

Hộ sĩ vội vã chạy tới, cậu mới hồi hồn phản ứng lại, bò dậy, để hộ sĩ xem tình hình Lâm Thư Dự.

“Hở? Không phải bình tĩnh lại rồi sao? Tiểu Hứa, cậu không cần hướng dẫn ngài Lâm tự hỏi mấy cái vấn đề phức tạp, cứ để tự nhiên thôi.”

Hứa Phán gật đầu, cậu trong lòng loạn hết lên, hận không thể tự tát mình một cái, đó anh dâu của mình?! Anh cậu đã chết đâu!

Lâm Thư Dự quậy một hồi rồi mệt mỏi ngủ mất, đôi mắt nhắm lại còn cố nắm lấy ngón áp út Hứa Phán, trong mộng mơ hồ mà nói mớ,

“Phán Phán…”