Chương 3

“Hứa Phán.” Hứa Trạm nằm trên giường nhìn trần nhà, đôi mắt trống trơn, giọng nói khàn khàn.

Hứa Phán đang phân loại các hộp thuốc khác nhau chồng lên nhau thì quay lại trả lời:

"Anh?"

"Mời bảo mẫu đi."

Anh trai cậu rốt cuộc cũng mở miệng nói, kết quả là bốn chữ này.

"Anh à, các bảo mẫu đều là người lạ. Anh dâu vừa thấy liền sợ hãi, khóc nháo lên."

Thực ra cậu cũng đã thuê mấy người rồi, chỉ lo nấu nướng giặt giũ, còn lại tự mình lo liệu, tình hình của Lâm Thư Dự không mấy khả quan, bị thương ở đầu, không biết dây nào sai

Như một đứa trẻ, sợ người lạ nên lúc nào cũng muốn ôm, đặc biệt là bám lấy Hứa Phán.

Hứa Trạm vẫn nói: "Cậu đi đi."

"Em nghĩ ... em đi rồi ... Sợ sẽ không còn ai quản mấy người..."

Hứa Phán khẽ lẩm bẩm, cất những viên thuốc vào trong hộp nhỏ theo lời dặn của bác sĩ, không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của Hứa Trạm.

Một lúc sau, tiếng khóc nghẹt thở của Lâm Thư Dự vang lên trong phòng tắm, "Hư hư, Phán Phán, Phán Phán…”

“Ài, tới đây!” Hứa Phán lập tức đặt xuống hộp thuốc, không than phiền.

Người đàn ông trên giường bệnh nhướng mi, chăm chú nhìn bóng lưng mảnh mai.

Trong phòng tắm, Lâm Thư Dự nắm chặt đũng quần lại, rơm rớm nước mắt, ủy khuất nói:

"Phán Phán ..."

"Làm sao vậy anh dâu?"

"Kẹp, kẹp thịt, ô ô."

Hứa Phán đột nhiên cảm thấy xấu hổ, Lâm Thư Dự với Hứa Trạm khác nhau, chấn thương không quá nghiêm trọng, vào thời điểm quan trọng, Hứa Trạm đã dùng thân mình để bảo vệ, nhưng cô vẫn bị đυ.ng đầu, cả người ngốc nghếch.

Cũng may là có thể tự gánh vác, còn lại là toàn Hứa Phán gánh vác , chăm sóc Hứa Trạm dễ vì là anh em từ hồi bé,cho nên Hứa Phán không thể chăm sóc cho anh dâu từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ được.

Cậu ngồi xổm xuống, một trụ thịt dài xẹp xuống dưới đáy quần, vừa dày vừa mềm, có mảnh da bị khóa trong khóa kéo, Hứa Phán không biết nên nhìn vào đâu, liếc nhìn xung quanh rồi từ khóe mắt nhìn sang một bên,

"Anh dâu, đừng nhúc nhích, em lấy ra cho."

Cậu đeo găng tay y tế vào và xây dựng tâm lý cho mình, anh à, em không cố ý đυ.ng vào anh dâu đâu.

Cậu run rẩy vươn tay ra, cảm giác mềm mại trơn trượt, Hứa Phán nắm lấy nó cùng khóa quần, hướng ngược lại kéo ra.

"Đau quá! Ô ô ..." Lâm Thư Dự kêu lên, nước mắt lại ứa ra.

"Nhịn một chút sẽ không đau nữa."

Sau khi Hứa Phán nói xong, cậu đột nhiên ý thức được cuộc trò chuyện này tồi tệ đến mức nào, như thể họ đã làm gì đó, và để anh trai của cậu nghe thấy những gì đang xảy ra.

“Anh dâu, lấy ra mặc vào.” Hứa Phán xấu hổ nói.

Lâm Thư Dự dùng đầu ngón tay chạm lên nơi bị kẹt, cầm hạ bộ đưa tới bên miệng Hứa Phán,

"Phán Phán, thổi thổi phù phù."

"..."

Hứa Phán mặt đỏ bừng bừng, nóng như lửa thiêu. Lâm Thư Dự lớn lên văn nhã tuấn tú, là một giáo viên đại học, mang gọng kính vàng đặc biệt ưu nhã , giờ đây ngay trước mặt cậu lại làm ra hành động này, lật đổ ấn tượng đối với Hứa Phán.

"Anh dâu... Nơi này không thể..."

Lâm Thư Dự vẻ mặt nghiêm túc,

"Nếu anh thổi nó sẽ không bị thương, như những gì Phán Phán nói lúc trước."

"..."

Nhưng lần trước anh bị thương là ở tay mà! Chỗ này có thể giống bàn tay không? Có thể tùy tiện thổi hả!

"Phán Phán... Tôi thích nhất là Phán Phán..." Lâm Thư Dự liên tục ngâm nga.

"không được ----"

Đang nói thì hạ bộ của anh dâu tiến vào trong miệng hắn, chạm vào đầu lưỡi ẩm ướt bỗng trở nên cứng ngắc.

"A ..."

Lâm Thư Dự cũng nhẹ nhàng rêи ɾỉ, theo bản năng mà đẩy hông của mình vào trong miệng Hứa Phán, rút

ra vài sợi chỉ bạc chập chờn.

Hứa Phán ngay lập tức di chuyển miệng của mình và súc miệng một cách điên cuồng.

Đầu lưỡi như có vị mặn, Hứa Phán cắn môi thẹn thùng, tức giận nói:

"Anh dâu!"

“Tại sao Phán Phán không thổi nó?”

Ánh mắt Lâm Thư Dự rất thuần khiết, không có một tia du͙© vọиɠ, hoàn toàn không hiểu chuyện gì.

Hứa Phán muốn trách cứ nhưng không được.

"Anh để cho anh của em thổi đi!"

Hứa Phán quay đầu đi đánh răng. Không nghĩ tới Lâm Thư Dự đúng thật là da^ʍ.

Đem hạ bộ cho vào mép giường, ôm hạ thể của mình đưa tới bên miệng Hứa Trạm,

"A Trạm, đau đau, anh giúp em."

Hứa Trạm: "..."

Hứa Phán mắt không nhìn thấy. Tốt hơn hết cậu nên tránh xa bộ phim bị hạn chế này. Đang định từ ngoài mang vào cửa thì phát hiện chị dâu lại làm bậy. .

Cưỡi vào cổ anh trai, định đè chết anh.

"Con mẹ nó! Anh dâu, mau xuống đi! Anh của em ngỏm mất!"

Hứa Phán chạy lại lôi người dưới giường, Hứa Trạm kịch liệt ho khan một tiếng, người em vội vàng cho anh trai hít thở một hơi.

"Uuuu ... các người bắt nạt tôi ... A Trạm... anh không giúp tôi ..."

Chuyện này thật sự không giúp được gì, thân thể của anh trai cậu như vậy, làm sao có thể giúp được?

Sắc mặt Hứa Trạm cực kỳ khó coi, Lâm Thư Dự sắc mặt đỏ bừng, bị du͙© vọиɠ ám ảnh.

Nhưng cậu có tâm.

Nhuưng lại bất lực.

“Anh hai, cái này… sao anh không dùng tay?”

Từ Phàn lúng túng nói, cho họ lời khuyên.

...

Thật xấu hổ.

Hứa Phán đang cầm điện thoại chơi game, nhưng tâm tư của cậu đều đổ dồn vào hai người phía sau. Lòng bàn tay dính đầy dịch bôi trơn điên cuồng ra vào ở tiểu huyệt, nhão dính dính, ướt dầm dề. Hứa Phán còn nghe được tiếng ‘òm ọp’.

================================

Mandy : Sao tui cứ có cảm giác Lâm Thư Dự là nam nhể:))? Tâm linh tui bảo thế :>>

Mandy đã sửa hết lại từ đầu : Đệt hóa ra Lâm Thư Dự là con trai :)) Linh cảm của tui không sai!