Chương 11

Từ ngày xảy ra chuyện đó, Hứa Phán thấy anh của cậu là lập tức chột dạ, đối xử với Hứa Trạm càng thêm ân cần.

Chạng vạng cậu đi vào phòng, Hứa Trạm đang gọi điện thoại, quyển notebook để trên người để xử lý công việc.

Hứa Trạm gần đây thu lại quyền quản lý cùng quyền quyết định công ty, Hứa Phán đã gặp trợ lý của hắn bôn ba đi tới đi lui rất nhiều lần.

“Anh ơi, có mệt lắm không?”

Cậu đưa một ly sữa bò qua.

“Không mệt.”

Hứa Trạm tắt máy tính đi, ký tên lên phần tài liệu cuối cùng, nhận lấy ly uống một ngụm, nhíu nhíu mày, hắn không thích cái vị này lắm.

“Anh ơi, có muốn đi ra ngoài hóng gió chút không? Nghe nói ngoài vườn cây gần đây gắn mấy cái chong chóng, vui lắm.”

Dạo này tình hình Hứa Trạm tốt hơn, phần eo đã có cảm giác lại một chút, phối hợp trị liệu với phục hồi chức năng tương đối tích cực, mỗi ngày có thể đứng thẳng một lúc, được dìu thì cũng có thể đi vài bước.

“Nhiều người.”

Hứa Phán ngại ngùng cười cười

“Ò, em quên mất.”

Hứa Trạm không thích mấy chỗ đông đúc.

Nhưng thật ra cậu rất muốn đi.

Hứa Phán không biết tâm trạng cậu ra sao đều viết lên trên mặt, Hứa Phán nhìn thấu hết.

Buổi sáng hôm sau, cậu theo thường lệ mà giúp Hứa Trạm rửa mặt, lau nước trên mặt xong, người đàn ông đột nhiên nói

“Gương.”

“Hả?”

Hứa Phán sửng sốt một chốc rồi mới ngỡ ra là anh cậu muốn soi gương.

Lúc trước Hứa Trạm không thích soi gương, mấy chỗ có thể phản chiếu cũng không liếc qua, Hứa Phán nhất thời không biết tìm đâu ra, kéo vài cái ngăn kéo ra mới tìm được một cái gương cũ không biết đâu ra ở hộc dưới cùng.

Chiếc gương có viền hoa văn màu đỏ, mặt sau còn dán hình dung nhan đẹp đẽ của Đặng Lệ Quân*.

*Mandy: Đặng Lệ Quân là một ca sĩ, nhạc sĩ, diễn viên và nhà từ thiện người Đài Loan. Được mệnh danh là "Nữ hoàng nhạc pop vĩnh cửu của châu Á", cô trở thành biểu tượng văn hóa vì những đóng góp của cô cho Mandopop, với việc khai sinh ra câu: "Ở đâu có người Trung Quốc, ở đó có âm nhạc của Đặng Lệ Quân".

Hứa Phán lau lau mặt kính, đặt trước mặt Hứa Trạm, soi được một gương mặt bệnh tật không có tinh thần.

Sắc mặt Hứa Trạm nặng nề.

Hứa Phán an ủi nói

“Anh, anh dạo này đã tốt hơn nhiều rồi, không còn gầy như trước.”

Hứa Trạm đưa tay gãi gãi tóc.

“Anh trai, tóc anh hơi dài.”

“Keo xịt tóc.”

“…”

Hứa Phán câm lặng, trước kia anh cậu tham gia mấy cái yến hội hay buổi lễ quan trọng đều vuốt ngược tóc một cách cẩn thận, lộ ra cái trán trơn mịn cùng cặp lông mày tinh xảo.

Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, đẹp trai đến thần linh cũng phẫn nộ. Mi mắt lơ đãng nâng lên, cặp mắt phượng đen nhánh kia liếc một cái liền khiến trái tim con người ta hoảng hốt.

Đó là sự lạnh lùng cùng cao quý từ trong xương.

Cậu đưa keo xịt tóc qua, nhìn Hứa Trạm xịt hai cái, rồi vuốt một cái, không biết tại sao cậu tự nhiên lại thấy tự mãn.

Hứa Trạm vuốt tóc xong, ngẩng lên khuôn mặt đẹp trai gầy gò, nói:

“Đi đẩy xe lăn.”

“Dạ?”

Hứa Phán rớt cằm luôn rồi.

“Dạ cái gì?”

“Anh trai!”

Hứa Phán ngạc nhiên nhìn hắn, anh cậu lại chủ động muốn đi ra ngoài.

Lần đầu luôn đó!

Cậu hưng phấn không biết nói gì, miệng đơ cười ngây ngô, từng tiếng từng tiếng gọi Hứa Trạm

“Anh ơi! Anh!”

Hứa Trạm lộ ra dáng vẻ tươi cười hiếm có, khóe miệng cong lên nén không được

“Nhanh lên đi.”

“Vâng!”

Hắn nhìn thiếu niên nhảy nhót tung tăng, cảm thấy chính mình sống lại lần nữa.

Hắn bỏ thế nào được Hy Vọng vực hắn dậy từ thất bại.

Hứa Phán đẩy Hứa Trạm ra của, trên tay cầm của xe lăn còn treo một cái túi thủ công của Trung Quốc màu đỏ rực, hoa văn cát tường cùng bình an, mong anh cậu ngày một tốt lên.

Ở vườn cây đi tới đi lui tản bộ ở vườn cây, bóng cây đơn điệu u ám được tô điểm những chiếc chong chóng đầy màu sắc, bao phủ một góc rộng lớn, khi gió thổi qua, vù vù mà xoay đều.

Từng chiếc chong chóng như một viên ngọc tròn trịa, xâu chuỗi với nhau cùng ding dang ding dong mà phát ra những làn điệu trầm lắng của năm tháng.

Dưới bóng cây trồng vài khóm trúc đỏ rực, mặt nước mát lạnh được phủ bởi những bông hoa súng màu hồng phấn thẹn thùng, từng đóa rau hạnh mọc dọc theo một hàng, vừa đẹp đẽ vừa an bình.

“Anh ơi, anh muốn chụp ảnh không?”

Hứa Phán móc di động ra.

“Tùy em.”

Hứa Trạm tưởng rằng cậu muốn chụp phong cảnh, ai biết được Hứa Phán lại chuyển qua chế độ selfie, khom lưng để hắn lọt vào ống kính,

“Lại đây, cười cái nèo.”

Mặt cậu dán đến cục gần, Hứa Trạm có thể thấy rõ ràng từng cọng lông tơ tinh tế trên mặt cậu, đôi môi hồng hào mềm mại, đôi lông mi nhỏ dài cong vυ"t.

Hứa Trạm tự động thở nhẹ đi, như thể sợ làm phiền đến cái gì đó.

“Anh trai, nhìn này.”

Hứa Phán nói nhỏ.

Hứa Trạm nghiêm túc nhìn mặt em trai.

“Tách” một tiếng, hình ảnh dừng lại ở khoảnh khắc trái tim rung động.

Bọn họ đi vào một con đường nhỏ, Hứa Phán lại chụp thêm nhiều bô ảnh nữa.

“Phán Phán.”

“Sao vậy anh?”

Mỗi lần Hứa Trạm gọi cậu như vậy, đều chứa đựng ý vị chiều chuộng nồng đậm, thân thiết dịu dàng như đang dỗ trẻ con, Hứa Phán cầm lòng không đậu mà đỏ mặt.

“Đỡ anh lên đi một chút.”

“Ò ò.”

Hứa Phán để Hứa Trạm vịn vai, đỡ hơn phân nửa cân nặng cơ thể của anh trai, hai người ở dưới bóng cây chậm chậm đi dạo.

Con đường này có hơi nhiều người tham quan, một mảng lớn màu tím cát cánh nở rộ bên cạnh, có vẻ như có người muốn chụp ảnh, không thích bọn họ lọt vào ống kính, nhỏ giọng mắng vài câu.

Đồ khuyết tật!

Hứa Phán sợ Hứa Trạm sốt ruột, nhẹ giọng nói

“Anh, đi chậm thôi, đừng để bị ngã.”

Hứa Trạm dùng eo cố định, có thể bước đi một bước nhỏ, nhưng hắn có hơi không theo kịp, tư thế như này rất lạ lùng, hắn vẫn nỗ lực đi tiếp, hướng bên sườn biên mà né ra.

“Đồ què.”

Một người đàn ông ngậm, nói một câu bất lịch sự.

Hứa Trạm nâng mí mắt sắc bén nhìn qua, hắn còn chưa kịp mở miệng, Hứa Phán đã quay đầu lại

“Ông nói cái gì cơ?”

Người nọ thấy gương mặt cậu trắng trẻo, lại cười nhạo một tiếng

“Tao nói sai sao, chân cẳng không tiện thì ở nhà đi, đừng ra đi ra mấy chỗ công cộng, làm người khác phát phiền.”

Hứa Phán tức đến mặt đỏ bừng

“Có cái cức! Ông sủa cái gì đấy! Ông chắc là não ông không có vấn đề chứ!”

“ Con mẹ nó tôi chúc ông sau này già cả lú lẫn đi vệ sinh ( đái ỉa )mất kiểm soát! Từ lông mày trở xuống liệt hết!”

Cậu hô to gọi nhỏ mà mắng người kia một cách thô tục, người đàn ông hút thuốc lại không quan tâm, giơ ngón giữa lên, Hứa Phán tức đến mức nhảy dựng

“Ông mau xin lỗi cho tôi!”

Người kia nói xong rồi đi, Hứa Phán đang muốn đuổi theo đánh ông ta, lại không thể để Hứa Trạm một mình ở đây, nghẹn một bụng lửa,

“Anh trai! Ông ta dựa vào đâu mà nói anh như vậy!”

“ Dựa vào cái gì chớ! Cái thứ đầu óc ngu si tứ chi éo phát triển! Không tôn trọng người khác! Không có ý thức!”

Hứa Phán càng mắng càng khó chịu, nhớ tới anh trai tinh anh nhưng ở trong mắt người khác lại là đồ què quặt, lòng cậu đau xót, bực tức đến độ không khống chế được nước mắt.

Chớp chớp mắt, nước mắt của mình lập tức rơi xuống, kết hợp với âm thanh khóc nức nở, như thể cậu bị uất ức rất to, Hứa Phán chùi nước mắt, vẫn rất phẫn nộ

“Ông ta là cái thá gì mà nói anh như vậy! Anh trai! Em không thích người ta nói anh vậy đâu!”

Cậu nghiến răng nghiến lợi mắng, nhưng trong lòng Hứa Trạm chấn động, trước nay chưa thấy ai mắng chửi còn êm tai đến thế, trong lòng trước giờ cũng chưa nóng như vậy, một dòng nước ấm như điện giật từ xương của hắn chảy lên đến cổ.

Hắn, thật sự, con mẹ nó nhịn hết nổi rồi.

Hứa Trạm đột nhiên nắm cằm Hứa Phán, hung hăng lấp kín đôi môi kia.

Đồng tử Hứa Phán co rút, giờ khắc này thế giới của cậu lặng thinh.

Anh cậu thâm tình mà ngước lên nhìn cậu, đầu lưỡi vói vào miệng càn quét, cuốn lấy đầu lưỡi mềm mà mυ"ŧ, hôn cậu đến gốc lưỡi cũng tê dại.

Ánh nắng xuyên qua kẽ lá, mùi thơm hoa cát cánh, âm thanh chong chóng xoay tròn, và nụ hôn của anh trai…

Tay Hứa Trạm chặt chẽ giữ lấy phần lưng Hứa Phán, bên môi thốt ra mấy chữ, khẩu hình nhợt nhạt.

Anh thích em.

=========================

Mandy : Đầu tuần zui zẻ hen :>