Chương 12

Tim Hứa Phán hẫng một nhịp, cậu hoảng loạn mà đẩy ngực người đàn ông

“Anh trai!”

Hứa Trạm không tránh khỏi bị ngã.

Xa xa là mảng cỏ xanh mượt, gần là em trai không thể không đỡ hắn lên thẹn thùng đỏ mặt, trong lòng người đàn ông thỏa mãn tràn ra, đôi môi cắn chặt long lanh ánh nước, như trong tưởng tượng của hắn quả thật vô cùng thơm ngọt.

Hứa Phán bị mấy chữ kia đập cho tâm tình rối loạn, anh cậu nói thích là sao? Thích? Thích cậu hả? Sao được? Làm sao có thể?

Trong đầu cậu như có một đám cá vẫy đuôi bơi lộn xộn, suy nghĩ hỗn loạn không biết sắp xếp như nào, Hứa Phán lại không thể không mang Hứa Trạm về bệnh viện, mãi đến khi bác sĩ kiểm tra xong nói không bị thương, cậu mới vô thức thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Hứa Trạm cào cào lòng bàn tay cậu

“Anh không sao.”

Hứa Phán phản xạ có điều kiện thu tay lại, không may nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông lập tức quay đầu đi.

“Phán Phán.”

Hứa Trạm kêu cậu như vậy, thân mật, nóng bỏng, dường như tiếp theo hắn phải nói những lời âu yếm triền miên, hắn nói

“Anh là nghiêm túc.”

“Anh! Anh là anh trai của em!”

“Nhưng anh coi em còn hơn là em trai.”

Ngón tay Hứa Trạm miêu tả góc mặt cậu, càng nhìn càng thấy dễ coi, càng xem càng vừa lòng.

Hắn cũng từng có chỗ khó hiểu, nhà họ Hứa như vậy thì làm sao nuôi được đứa trẻ thành như này?

Dáng vẻ tươi cười thanh tú ngọt ngào, mềm lòng lại thẳng tính. ngốc nghếch không che giấu được, lại tốt bụng không chứa một phần giả tạo nào.

Tựa như một viên trân châu phủ bụi trần, cậu giấu bản thân thân ở một nơi không người biết đến, Hứa Trạm cảm thấy may mắn, hắn phủi đi bụi bẩn trên hạt trân châu, hắn là người đầu tiên nhìn cậu trở nên hoàn hảo.

Hứa Phán thấy anh cậu lại muốn hôn lần nữa, đỏ mặt né đi, quay đầu lại, phát hiện ngoài của phòng bệnh nhiều thêm một người.

Thẩm Tẫn xách theo quà cáp đứng ở cửa.

Từ đợt bọn họ cãi nhau, Thẩm Tấn vẫn chưa nhìn thấy Hứa Phán lần nào, muốn xin lỗi mà lại không gặp được người, đánh phải đi tới bệnh viện tư, lại bắt gặp cái màn quái lạ này, giọng nói anh ta như đông cứng lại

“Phán Phán.”

Hứa Phán như gặp được ân nhân cứu mạng

“Anh Thẩm, sao anh lại tới đây?”

“Tôi đến thăm anh với anh dâu cậu, lần trước tôi sai, rất xin lỗi.’

“Anh Thẩm, tôi không trách anh.”

Đúng là cái lần bị chọc cho khó chịu kia đã bị Hứa Phán quên mất rồi, hai người cũng biết tính của nhau, Hứa Phán biết Thẩm Tấn lâu lâu nói chuyện như bị mất não, cháy thành tro tàn, cơn giận của nam sinh bốc lên lẹ tắt cũng mau, cậu đã sớm quên đi rồi.

Hai người nói chuyện qua lại, không khí hài hòa tự nhiên.

Nhưng Hứa Trạm chỉ cảm thấy vô cùng gai mắt, người đàn ông xa lạ kia còn khoác vai Hứa Phán, cố ý vô tình mà nói vài thứ chỉ có hai người hiểu, còn liếc hắn một cái thương hại.

Hứa Phán sốt ruột muốn thoát khỏi cái không gian này, đẩy Thẩm Tấn ra ngoài của, đột nhiên bị mạnh mẽ kéo về.

Anh cậu đỡ tường, xe lăn thành đồ bỏ, cứ vậy mà đứng lên, thất tha thất thiểu đi vài bước, đem cậu ấn lên cửa, một bàn tay ôm eo cậu, tay khác nắm cổ tay cậu, tính chiếm hữu cực kỳ mãnh liệt. ở bên tai cậu nói

“Đừng để người khác chạm vào em.”

Thẩm Tấn bị chặn ngoài cửa, xuyên qua mảng cửa sổ nhỏ, hắn thấy rõ cảm xúc trong mắt nam nhân kia, y hệt khát vọng của anh ta.

Cả người Hứa Trạm căng ra, vậy mà Hứa Phán tránh không được,

“Anh trai, buông em ra. Anh Thẩm ở bên ngoài…”

Bỗng nhiên trước mắt tối sầm, đôi mắt Hứa Phán bị che đi, mất đi thị giác, cảm giác bị anh trai ôm vào lòng phóng đại gấp vô số lần, ngực người đàn ông rắn chắc, không giống cơ thể ốm yếu ban đầu nữa, cậu ngửi thấy trên người anh cậu có mùi hương thoang thoảng, nghe thấy âm thanh trầm thấp của Hứa Trạm

“Em chỉ có một người anh thôi.”

Hắn không thích Hứa Phán gọi ai là anh hết, cậu ở trong lòng hắn là em trai độc nhất vô nhị, hắn cũng muốn bản thân là anh trai duy nhất của cậu.

Thẩm Tấn không thể thờ ơ nữa, anh ta mạnh mẽ đẩy cửa ra, túm lấy Hứa Phán che sau lưng

“Anh là anh ruột cậu ấy.”

“Liên quan đến cậu?”

Thẩm Tấn khẽ cắn môi

“Hai người bên nhau là lσạи ɭυâи, là nɠɵạı ŧìиɧ.”

Mấy chữ này khiến Hứa Phán không dám ngẩng đầu, cậu thừa nhận không chịu được loại áp lực này, nhịn không được tự mắng bản thân.

Kéo kéo tay Thẩm Tấn, ý cậu bảo không cần nói nữa, cậu muốn rời khỏi đây, Thẩm Tấn đuổi theo bóng dáng của cậu, hai người như hai kẻ đào hôn, một người không dám nhìn vào mắt Hứa Trạm, một người liếc qua hắn một ánh mắt sắc bén.

Hai người như nhau chạy nhanh ra khỏi bệnh viện, còn bắt gặp Lâm Thư Dự, Lâm Thư Dự ôm búp bê vải, thấy bàn tay đang giao nhau của bọn họ, ánh mắt không che giấu hung ác cùng nham hiểm.

“Anh Thẩm, anh mau về đi.”

Bị bạn học biết được việc như vậy, Hứa Phán tạm thời không có mặt mùi nào đối diện được, cũng không muốn tâm sự với anh ta.

“Em không về sao?”

“Tôi muốn đi giải sầu.”

“Anh đi với em.”

“Không, không cần, tôi muốn ở một mình.”

Thẩm Tấn không còn cách nào khác, anh ta cảm giác được rõ ràng, anh ta đối với Hứa Phán là một người bạn tốt, nhưng ở khía cạnh tình cảm, đến một chân cậu cũng không bước qua.

Hứa Phán sẽ không đối xử với anh ta một cách mập mờ, không động lòng , thậm chí sẽ không phiền não, anh ta vừa buồn cười mà yêu cậu, một tình yêu từ đầu đã rõ ràng chỉ là đơn phương.

=========================

Mandy : Đơn phương à? Đang nghe bài yêu đơn phương là gì nè :>