Cô muốn sửa lại cách ôm mèo của tổng giám đốc, nhưng cuối cùng lại không dám mở miệng.
Tô Tửu Tửu nhận thấy chị gái muốn nói lại thôi nên vươn đầu len lén nhìn cô ấy, bất đắc dĩ thở dài: Tôi cũng là thân bất do kỷ thôi, dù sao tôi vẫn là do nam chính nuôi nấng, là mèo nhà, không phải mèo hoang, tôi còn phải được chủ nhân chiếu cố nữa.
Đầu mèo đang vươn ra giống như bị ánh mắt tử thần nhìn chằm chằm, khát vọng sống sót của Tô Tửu Tửu vô cùng mạnh mẽ, cô vội vàng quay đầu, duỗi người ngoan ngoãn dụi vào ngực Đàm Trầm, làm nũng.
"Meo meo meo meo~"
Nam chính còn biết ghen tị sao!
…
Khi Đàm Trầm mang mèo về nhà, anh tình cờ gặp bà dì của mình đang bổ sung thêm đồ vào tủ lạnh ở nhà.
"Dì Lục, sao dì đến muộn thế?"
Dì Lục tuổi đã cao nhưng tinh thần còn minh mẫn, quay đầu cười nói: "Ông chủ bảo tôi mang đồ ăn tới cho cậu, ông ấy nói cậu ở nhà một mình, ăn bên ngoài luôn có chỗ không tiện."
Nghe vậy, Đàm Trầm theo bản năng vuốt ve con mèo trong ngực, cụp mắt xuống: "Nhưng không thể để dì đi một chuyến như vậy, dì cũng lớn tuổi rồi. Ngày mai công ty rảnh, cháu sẽ tranh thủ thời gian đến thăm ông nội."
Dì Lục chỉ chờ anh nói như vậy: "Chút nữa tôi trở về sẽ gửi lời tới ông chủ!" Khi hai người đang nói chuyện, Tô Tửu Tửu cảm giác được lực tay của Đàm Trầm hơi nặng một chút, bất mãn ngẩng đầu lên, lập tức bắt gặp đôi mắt đang rũ xuống kia, nhìn rõ ràng được xoáy nước bên trong.
…Xoáy nước kia là cái quái gì vậy? Tại sao lại miêu tả đôi mắt của nam chính như vậy!
Hệ thống đúng lúc hiện ra: [Nguyên văn viết như vậy nha, nam chính xuất thân đáng thương, không người thương yêu, cho nên gặp được nữ chính ấm áp, thiện lương như mặt trời nhỏ liền nhanh chóng yêu cô ấy!]
Tô Tửu Tửu bị kiểu tình tiết lỗi thời này làm cho ngây người, chỉ có thể ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Đàm Trầm.
Sự chú ý của Đàm Trầm vốn không đặt trên con mèo, nhưng khi anh nhìn thấy con mèo đang cố gắng ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào anh, anh hiếm khi cảm thấy một chút ấm áp.
Không ngờ một con mèo cũng có thể cảm nhận được cảm xúc của chính mình, tuy hơi gầy ốm nhưng tâm tư của nó vẫn rất tinh tế.
Anh thu lại cảm xúc của mình và xoa dịu đầu mèo trấn an.
Tô Tửu Tửu: "Meo meo?"
Anh đè đầu tôi làm gì?
Đàm Trầm hơi nhếch khoé miệng lên, an ủi nói: "Tôi không sao."
Một người, một mèo không biết phải nói gì nhưng đã xoay sở để hoàn thành cuộc trò chuyện một cách suôn sẻ.
Lúc này, dì Lục mới nhìn thấy con mèo trong lòng Đàm Trầm, kinh ngạc nói: "Cậu chủ, sao đột nhiên cậu lại nuôi mèo vậy?"
Trước kia, mỗi lần đến đây, bà luôn chỉ thấy cậu chủ cô độc một mình. Lần này lại thực sự ôm một con mèo, sự lạnh lùng cứng rắn trên người phút chốc bị một con mèo hoá giải!
“Từ khi cậu chủ rời khỏi nhà lão gia, đã rất lâu không thấy cậu mỉm cười…” Dì Lục an ủi, “Đây là lần đầu tiên dì thấy cậu mang theo một con mèo về nhà đấy.”
Một giây sau, mèo được ôm về nhà rốt cuộc chịu không nổi nữa, vùi đầu vào ngực Đàm Trầm.
Ăn đi!
Ăn đi!
Dì Lục cười xoa đầu cô: "Xem ra vẫn là một con mèo phú quý, chỉ biết nhặt đồ ăn ngon. Nhưng hôm nay quá muộn rồi, ngày mai để cậu chủ làm cho nhóc."
Đôi mắt mèo của Tô Tửu Tửu mở to, Đàm Trầm nhìn qua có vẻ là một người hào phóng như vậy sao? Anh ấy thậm chí còn mua một cái ổ mèo thô sơ như vậy cho cô, hoàn toàn không xứng đáng với tư cách tổng giám đốc!
Để không đặt số phận vào tay Đàm Trầm, cô bắt đầu hướng tới dì Lục làm nũng.
Cho tôi ăn, cho tôi ăn, mèo nên ăn tôm hùm, cua lớn!
Dì Lục bị cô thèm ăn quấn đến có chút buông lỏng, cửa phòng bếp liền vang lên một giọng nói quen thuộc.
"Có chuyện gì vậy?"
Dì Lục cười nói: “Đô Đô muốn ăn tôm hùm lớn, dì đi làm cho nó.”
“Nhóc đòi cái gì?” Đàm Trầm nhìn con mèo, tùy ý nói: “ Cũng không phải mèo phú quý gì, trễ như vậy còn đòi ăn gì chứ?”
Tô Tửu Tửu vội vàng quay đầu nhìn anh chằm chằm.
Anh bạn, sự dịu dàng vừa rồi của anh đã đi đâu mất rồi?
Đàm Trầm nhướng mày: " Sao, nhóc không đồng ý à?"
Con mèo cúi đầu, liếc anh một cái, trong mắt tràn đầy tức giận cùng oán hận.
Người đàn ông còn chưa học được cách ôm mèo, bế mèo, nhưng động tác cúi người xách Tô Tửu Tửu uyển chuyển như nước chảy.