Chương 30: Anh có phải đã nuôi một con mèo biếи ŧɦái rồi không?

Đàm Trầm nắm lấy hai móng vuốt mèo của cô, nhướng mày nói: "Nếu tôi cho nhóc một vị trí làm việc, hai cái móng vuốt này của nhóc có thể gõ bàn phím sao?"

Tô Tửu Tửu thực sự biết cách gõ bàn phím, nhưng cô nhìn thoáng qua móng vuốt mèo của mình, cảm thấy với kích thước này, để có thể gõ 36 phím tiếng Anh sợ là hơi quá sức rồi.

"Xem ra nhóc không biết gõ phím."

"Suy nghĩ một chút, nhóc cũng không thể làm việc gì, chi bằng đi quầy lễ tân làm mèo cầu tài đi?"

Tô Tửu Tửu: "Meo meo?"

Cô cố gắng vùng vẫy, cố gắng phản đối và cố gắng bày tỏ sự bất đắc dĩ của mình.

Nhưng tất cả những điều này đều bị Đàm Trầm trấn áp, anh thậm chí còn đích thân gửi cô xuống tầng một của tòa nhà.

Khi người phụ nữ ở quầy lễ tân nhìn thấy tổng giám đốc và con mèo xuất hiện cùng một lúc, cô ấy thiếu chút nữa là nghĩ rằng, BOSS đến tra hỏi cô ấy vì đã để mèo đi vào công ty.

"Anh Đàm, tôi..."

Đàm Trầm trực tiếp bế con mèo đến trước bàn: "Để nó làm mèo cầu tài nửa ngày. Cẩn thận đừng để nó chạy lung tung, tôi tan tầm rồi thì nó mới có thể tan làm."

Nói xong, anh nhìn con mèo trắng bạc đang ủ rũ trên bàn, hai chân sau ngồi xổm ở quầy lễ tân, cụp đầu cụp tai xuống, trông thật đáng thương... Đương nhiên, nếu như không bỏ qua ánh mắt lén lút liếc qua nhìn lén của nó sẽ càng có sức thuyết phục hơn.

"Ở lại làm cho tốt đi."

Sau đó anh xoay người rời đi... Cái người này liền xoay người rời đi luôn sao?!

Tô Tửu Tửu đột nhiên ngẩng đầu, không thể tin được nhìn bóng lưng dần biến mất kia, chỉ để lại cô cùng cô gái ở quầy lễ tân bốn mắt nhìn nhau.



Đàm Trầm cũng không phải thật sự không quan tâm đến mèo, sau khi trở lại văn phòng, anh mở màn hình máy tính ở quầy lễ tân để quan sát chuyển động của con mèo một cách gián tiếp.

Lúc đầu còn không sao, nhưng sau khi việc vừa rời khỏi tay, anh nhìn thấy con mèo vừa ủ rũ cách đây không lâu đang vô cùng kiêu ngạo ngồi xổm trên bàn, trước mặt là một chiếc ipad đang phát video, nó đang chăm chú nhìn không chớp mắt.

Đàm Trầm phóng to màn hình và thấy video một con mèo "cọ xát mép" đang phát trên iPad!

Cách màn hình cũng không hỏi trầm trồ, anh có phải đã nuôi một con mèo biếи ŧɦái rồi không?

*"Cọ xát mép" có nghĩa là ai đó cố tình đăng một bức ảnh hoặc video bán nude về nghệ thuật cơ thể. Vì vậy, mép này có nghĩa đen là làm một điều gì đó không được phép. Tuy nhiên hiện nay từ này thường được xem là một trò đùa, dạng meme ý.

Trong nửa buổi chiều, Tô Tửu Tửu và chị gái trước quầy lễ tân đã thành lập một tình hữu nghị tốt đẹp.

Nguyên nhân chính là do chị gái chịu mở ipad cho cô, lại còn bật Douyin, dạy cô trượt lên trượt xuống, để cô ngồi xổm sang một bên tự mình lướt video.

Tô Tửu Tửu, người đã không có bất kỳ hoạt động giải trí nào trong hai ngày qua, cuối cùng cũng có thứ để tiêu khiển thời gian, cô ngay lập tức phân loại các video do Douyin giới thiệu thành thú cưng dễ thương, thậm chí còn tìm thấy rất nhiều video chú mèo dễ thương nữa.

Khụ, đây không phải là bản tính của cô, cô chỉ muốn tham khảo một chút thủ đoạn của thú cưng khác mà thôi.

Đàm Trầm, người trước đây ngày nào cũng phải tăng ca, hôm nay lần đầu tiên phá lệ tan làm sớm, đến quầy lễ tân, anh trực tiếp bế con mèo về.

Tô Tửu Tửu bị Đàm Trầm xách gáy, hai tay vẫn lưu luyến nắm chặt iPad không buông, cùng với chị gái ở quầy lễ tân diễn một màn "Bạch Xà và Hứa Tiên bị ép tách nhau ra", giống như Đàm Trầm chính là Pháp Hải gây chuyện chia rẽ uyên ương vậy.

Đàm Trầm nhìn cô dính người, ngoài mặt cười nhưng trong không cười: "Sao? Hay là nhóc theo cô ấy về nhà đi?"

Lời này vừa nói ra, ánh mắt chị gái trước quầy lễ tân lập tức sáng lên, Tô Tửu Tửu lập tức buông tay ra, không chút do dự trốn vào trong ngực anh, không hề nhìn tới chị gái kia dù chỉ một cái nữa.

Giống như một tên tra nam.

Hành động thức thời này của cô không thể không nói là làm cho Đàm Trầm rất hài lòng, xem ra còn biết ai là chủ nhân của nó.

"Về nhà sẽ mua lon đồ ăn cho nhóc."

"Meo..."

Nhưng tôi muốn ăn tôm hùm lớn…

Đàm Trầm coi đó như một lời đồng ý, ôm cô quay người rời khỏi công ty.

Chị gái ở quầy lễ tân bất lực nhìn tổng giám đốc đưa đi mèo của mình đi một cách thô lỗ nhất, điều quan trọng là con mèo không có bất kỳ biểu hiện khó chịu nào.