Chương 32: Ra oai với nữ phụ độc ác

Anh ôm con mèo trong tay: “Dì Lục, dì làm đại gì đó đi, muộn như vậy không nên mất sức quá nhiều.”

Dì Lục nhìn động tác ôm mèo của anh, do dự một chút, thấy mèo không có gì khó chịu, cuối cùng cũng không mở miệng sửa lại: "Được."

Giấc mơ về tôm hùm của Tô Tửu Tửu đã bị Đàm Trầm đập tan ngay lập tức, sau khi bị anh đưa đến bàn ăn, cô càng chán nản hơn khi nhìn một bàn đồ ăn. Cô ngồi xổm ở trên bàn, quay lưng về phía anh, từ bóng lưng có thể nhìn ra toàn thân cô đầy ngạo khí.

Đàm Trầm thấy vậy thì lại càng thêm cơm vào trong bát.

Một người một mèo giằng co...... Chủ yếu là mèo đang giằng co, di động bị Đàm Trầm để ở một bên đột nhiên vang lên.

Ghi chú sáng lên trên màn hình là Lý Kiều Kiều.

Đàm Trầm nhớ tới chuyện sáng nay, vẻ mặt anh nhất thời trầm xuống.

Hiếm khi, anh không bỏ qua mà trực tiếp nghe máy.

Lý Kiều Kiều đang dùng chế độ gọi video, cô ta nghĩ rằng Đàm Trầm chắc chắn sẽ không để ý đến mình, nhưng không ngờ rằng anh lại trả lời nhanh như vậy.

Màn hình chất lượng thấp cũng không thể che đi vẻ đẹp trai của anh, cho dù sáng nay Lý Kiều Kiều mới bị anh đả kích, nhưng bây giờ lại bắt đầu động tâm trở lại.

"Anh Đàm..."

Cô ta mới bắt chuyện đã bị Đàm Trầm ngắt lời: “Con mèo đâu?”

Nụ cười trên mặt Lý Kiều Kiều lập tức đông cứng lại.

Đúng vậy, cô cũng rất muốn hỏi chuyện con mèo, mấu chốt là mèo không biết từ lúc nào đã chạy khỏi xe rồi!

"Mèo...... mèo đã bị em đưa về cửa hàng thú cưng rồi! Dù sao anh Đàm cũng không muốn nuôi, em cũng không có thời gian chăm sóc nó."

Buổi sáng tích cực mang theo đồ chăm sóc thú cưng tới cửa chính là cô ta, buổi tối lại nói không có thời gian chăm sóc mèo cũng là cô ta, lý do thoái thác mâu thuẫn như thế cũng không làm cho cô ta sinh ra chột dạ, ít nhất trên mặt cũng đủ trấn định.

Khuôn mặt dày đó chỉ cần không dùng để theo đuổi đàn ông thì có chuyện gì làm mà không thể thành công?

Tô Tửu Tửu len lén vểnh tai muốn nghe phản ứng của Đàm Trầm.

"Đã đưa về cửa hàng rồi à?"

"Đúng vậy!"

Đàm Trầm nén tức giận: "Cô chắc chắn chứ?"

Thấy anh truy hỏi như vậy, Lý Kiều Kiều cũng có chút chột dạ: "Tôi, tôi chắc chắn!"

"Lý Kiều Kiều, tôi còn tưởng rằng cô chỉ là do quá được nuông chiều, không ngờ rằng tâm tính của cô lại thật sự như vậy! Nếu cô đem con mèo về cửa hàng thì vì sao buổi sáng tôi lại thấy có người trong nhóm nói trên đường có một con mèo bị đυ.ng chết?"

Lời này vừa nói ra, Lý Kiều Kiều nhất thời sợ đến ngây người, phản ứng đầu tiên chính là lo Đàm Trầm hiểu lầm mình đâm chết con mèo kia.

"Con mèo bị cán chết sao?"

"Em không có làm! Nó chỉ bỏ đi mà thôi, làm sao em có thể đâm một con mèo chứ!"

Cô ta sợ Đàm Trầm không tin nên vội vàng giải thích chuyện đã xảy ra: "Em không thích nó nên lúc sáng mới mắng nó vài câu, đang định gửi về thì nó tự chạy ra cửa sổ xe!"

"Cô có quay lại tìm nó không?"

Lý Kiều Kiều không thể trả lời, cô ta quả thật không làm gì con mèo nhưng cũng không thể nói là có thiện ý gì. Sau khi con mèo chạy đi, cô ta thậm chí còn không nghĩ đến việc tìm kiếm nó.

Vẻ mặt Đàm Trầm rất nghiêm túc: "Thật ra tôi đã kiểm tra camera gần đó, đúng là mèo tự nhảy ra khỏi cửa sổ xe."

"Nhưng nếu cô mang con mèo này đến đây vì ham muốn ích kỷ của bản thân thì cho dù nó chạy mất, cô vẫn nên đi tìm nó, không phải sao?"

"Hay là trước khi cô mang đến đây đã nghĩ rằng nếu tôi giữ lại thì nó còn có ích, nếu tôi không giữ lại thì có thể tùy ý bỏ đi?"

Một tràng câu hỏi khiến Lý Kiều Kiều á khẩu không trả lời được, cô ta muốn phản bác nhưng lại không thể mở miệng.

Vào lúc này, Tô Tửu Tửu, người gần như trở thành một con mèo hoang vào buổi sáng, lặng lẽ đi đến trước mặt Đàm Trầm.

Đầu tiên cô bày ra một tư thế trang nghiêm để thể hiện sự hiện diện của mình, sau đó lại hướng về phía Lý Kiều Kiều trong ống kính lộ ra biểu tình rất kinh điển, cứ như vậy nở nụ cười vô cùng xấu xa.

Bởi vì camera của cô trong video chỉ là một khung hình nhỏ nên cô không chút kiêng nể mà bày ra vẻ mặt ngang ngược khıêυ khí©h như vậy với Lý Kiều Kiều, còn quay lưng về phía nam chính, không sợ anh nhìn thấy.

Quả nhiên, Lý Kiều Kiều bị con mèo đột nhiên xuất hiện làm cho hoảng sợ.