Một người một mèo cũng chưa tách nhau ra đến mấy tiếng đồng hồ, khi ánh mắt của Đàm Trầm rơi vào trên người Tô Tửu Tửu, anh liền sững sờ trong khoảnh khắc.
Đây là con mèo nhà anh, phải không nhỉ?
Hay nó cùng một giống mèo tương tự?
"Đô Đô?"
Anh thử gọi một tiếng.
Tô Tửu Tửu nghe được trong giọng điệu của anh có một tia do dự, lập tức nhanh nhạy bắt lấy sự chú ý của anh!
Cô giận dữ giơ chân mèo ra cào mạnh vào bụng anh... hệt như cù lét ấy.
Thấy phản ứng quen thuộc của cô, Đàm Trầm ngay lập xác nhận nhận đây chính là con mèo mà anh mới nhận nuôi.
Anh nắm lấy móng vuốt đang duỗi ra của Tô Tửu Tửu. "Làm sao nhóc tới được chỗ này?"
Hỏi xong, chính anh cũng sửng sốt một lúc.
Tại sao con mèo lại ở trong công ty, không cần nghĩ cũng biết là trợ lý Lâm mang nó đến đây, nhưng vừa rồi anh còn hỏi một câu hiển nhiên như vậy với một con mèo.
Chẳng lẽ một khi nuôi mèo thì sẽ vô tình hình thành thói quen nói chuyện với chúng sao?
Anh nhìn con mèo trắng đầy phấn khích và tự đắc trước mắt, khi tìm thấy nó vào buổi trưa, nó vẫn còn ngơ ngác và thận trọng. Khi biết anh sẽ giữ nó lại, nó lập tức trở lại trạng thái ban đầu.
Giống như con người, thói quen sẽ dần dần được hình thành.
Trong mắt Đàm Trầm hiện lên một tia ý cười, nhưng trên mặt lại rất lạnh lùng: "Công ty không cho phép mang thú cưng vào, tôi cũng không phải ngoại lệ, tôi nên đuổi nhóc ra ngoài hay là nhóc tự đi ra ngoài?"
Tô Tửu Tửu: ???
Cô không tin trừng mắt mèo nhìn anh, không ngờ anh lại lạnh lùng với cô như vậy. Buổi trưa, anh vẫn gọi cô là cục cưng, nhưng chỉ mới buổi chiều đã trở nên xa cách như vậy. A! Đúng là đàn ông mà!
Đàm Trầm nhìn đôi mắt mèo tròn xoe, đột nhiên nhận ra niềm vui khi đùa giỡn với mèo. Anh xoa xoa đệm mèo trong tay, ngữ khí không chút thay đổi: "Đừng nháy mắt làm nũng, tôi sẽ không cho nhóc đi cửa sau đâu."
Nháy mắt làm nũng?
Cô thật sự tức giận đến nỗi hai mắt trợn trừng!
Tô Tửu Tửu đứng thẳng lên, há miệng cắn ngón tay Đàm Trầm, còn chưa kịp dùng sức, trên đỉnh đầu đã truyền đến một tiếng uy hϊếp trầm thấp.
"Nhóc dám cắn tôi, tôi sẽ ném nhóc ra khỏi công ty ngay bây giờ."
Tàn nhẫn!
Quá tàn nhẫn!
Hai mắt Tô Tửu Tửu ngấn lệ, lặng lẽ nhả ngón tay trong miệng ra, còn chưa kịp rút ra hoàn toàn, cái lưỡi nhỏ còn sót lại bên ngoài đã bị ngón tay kia ngoắc một cái.
Đàm Trầm mặt không đổi sắc gảy cái lưỡi nhỏ của con mèo còn đang thè ra bên ngoài, khi cô cố gắng rút lại, anh lại dùng mắt đe dọa cô không được cử động.
Tô Tửu Tửu sững người, lè lưỡi mặc cho anh tùy ý trêu đùa, suy nghĩ muốn trèo lên đầu nam chính phúc hắc để tác oai tác quái đã hoàn toàn tan vỡ. Cô cho rằng sau khi được nam chính nhận nuôi, cô sẽ có thể trở thành chủ nhân, là con mèo nói một là một nói hai là hai. Cô không bao giờ nghĩ tới, nam chính dù sao cũng là nam chính, cho dù anh có mềm lòng thu nhận cô cũng sẽ không quá cưng chiều cô.
Đàm Trầm: “Tiếp tục đi, nhóc tự đi ra ngoài hay tôi ném nhóc ra ngoài."
Tô Tửu Tửu hoàn toàn không muốn chọn bất cứ cái nào, cô duỗi móng mèo ôm lấy cổ tay anh, cố làm ra vẻ đáng yêu để anh đổi ý.
Đàm Trầm vẫn một thân bất động.
Tô Tửu Tửu không còn cách nào khác, đành phải trèo lên quần áo anh, lên vai anh, dùng khuôn mặt mèo xù lông cọ cọ vào mặt anh.
"Meo meo."
Ở lại, hãy để tôi ở lại đi mà!
Cọ tới cọ lui hồi lâu vẫn không có phản ứng, Tô Tửu Tửu bắt đầu nôn nóng, cô dùng móng mèo đè lên mặt Đàm Trầm, hung hăng hôn một cái vào sườn mặt của anh.
Nam chính tội nghiệp vì nữ chính mà bảo vệ tấm thân như ngọc, vậy mà lại phải dành nụ hôn đầu tiên cho một con mèo.
Đàm Trầm cũng sửng sốt, đối mặt với khuôn mặt con mèo được phóng to lên vài lần trước mặt, anh có thể nhìn thấy một chút chột dạ trong mắt nó.
Chẳng trách có nhiều người thích nuôi mèo như vậy, cho dù con mèo này vừa gầy gò lại thích tác oai tác quái thì vẫn có thể khiến người ta cảm thấy vui vẻ.
"Nhìn nhóc ngoan ngoãn như vậy..."
Anh dừng lại một chút: "Tạm thời sẽ không đuổi nhóc đi, nhưng nếu nhóc đã đến công ty thì phải biết nơi này không nuôi người ăn không ngồi rồi, mèo cũng vậy."
Tô Tửu Tửu đột nhiên có dự cảm không lành.