Chương 28: Meo meo! Trái tim bé nhỏ của anh đến rồi đây!

Trợ lý Lâm cũng rất bất đắc dĩ, vốn định mang mèo đến thư ký tìm một chỗ ổn định, sau đó mới đến phòng tổng giám đốc báo tin cho ông chủ, không ngờ con nhóc này cả đường đi hiền lành trầm lặng mà sau khi vào văn phòng lại ồn ào như vậy.

Nghĩ đến đây, anh ta hối hận vì đã không cưỡng lại được sự nũng nịu của con nhóc rồi mang nó đến công ty.

Nếu sau này thật sự ầm ĩ như vậy, nếu nó đến phòng làm việc của sếp quấy rầy công việc của sếp thì làm sao?

Trợ lý Lưu đứng ở cửa phòng làm việc, trên mặt mặc dù không có biểu cảm gì, nhưng khí thế áp đảo tất cả nhân viên dưới quyền: “Chuyện gì vậy?”

Tô Cửu Cửu ngồi xổm trên bàn làm việc bị máy tính và cây xanh che khuất, trong văn phòng rộng lớn không hề dễ thấy. Nhân viên phía sau bàn làm việc cũng cố ý che cô lại, không ngừng dùng ánh mắt ám chỉ, lúc này không nên có bất kỳ động tĩnh gì.

Nhưng một con mèo sao có thể hiểu được ánh mắt của mọi người. Con mèo vô tội nghiêng đầu, cố ý làm bộ ngu ngốc, giơ hai chân trước lên và bắt đầu liếʍ lông, còn cố ý lớn tiếng phát ra tiếng meo meo.

Chỉ có một tiếng "Meo ~" trong văn phòng.

“Con mèo này là từ đâu ra?”

Vẻ mặt của trợ lý Lưu bỗng thay đổi, nhìn về phía con mèo đang kêu meo meo.

Nghe tiếng bước chân, trong lòng Tô Cửu Cửu càng thêm mong đợi.

Nhanh! Nhanh tức giận muốn đuổi cô ra ngoài!

Sau đó, cô sẽ nhảy ra cho mọi người thấy và mọi người sẽ biết cô là mèo của nam chính, khiến mọi người sẽ rất ngạc nhiên, từ đó cô sẽ có cảm giác tồn tại!

Đây quả là cách vô cùng chính xác để bắt đầu một vai nữ phụ đủ tiêu chuẩn!

Quả nhiên sau khi cô "meo meo" một tiếng, trợ lý Lưu đã lần theo âm thanh mà tìm ra vị trí của cô.

"Con mèo này là của ai?"

Trợ lý Lâm muốn giải thích: "Đây là..."

Là thành viên quản lý cấp cao của công ty, trên người trợ lý Lưu có khí chất không thua gì giám đốc Đàm, cô ta lập tức nhíu mày: “Là của anh à?”

"Không phải, là......"

Trợ lý Lưu đang bận và bực bội nên không có thời gian tranh luận với trợ lý Lâm.

"Cho dù là mèo của ai thì cũng không được phép mang vào công ty, phòng làm việc của giám đốc Đàm ở ngay bên cạnh, nếu mèo chạy loạn mà đâm vào ai, hậu quả sẽ rất khó giải thích!"

"Mèo của ai thì người đó giải quyết xong hẵng quay lại đây!"

Không hổ danh là người phụ nữ mạnh mẽ và cương nghị trong một công ty lớn, cô ta tuyên bố hùng hồn đến nỗi không ai dám hé răng đáp lại.

Trợ lý Lâm cắn răng bước lên trước giải thích: "Trưởng trợ lý, đây là mèo của ông chủ, nó cứ bám theo không để tôi đi nên tôi mới mang nó đến công ty."

Mèo của ông chủ?

Trợ lý Lưu sửng sốt một lúc, chợt nhớ ra lúc trước giám đốc Đàm đã yêu cầu cô ta đổi trợ lý thành một người quen thuộc với vật nuôi.

Thì ra là do giám đốc Đàm đột nhiên thích nuôi mèo?

Cô ta cẩn thận nhìn con mèo đang ngồi xổm trên bàn, nó thật sự rất đáng yêu, nhìn khí phách ngạo nghễ trước bàn dân thiên hạ của nó thì có vẻ như nó thực sự là do anh Đàm nuôi nấng.

"Đã nói với ông chủ chưa?"

"......Chưa ạ."

Trợ lý Lưu liếc nhìn anh ta một cái, đến việc này mà cũng xử lý không xong nữa.

"Mang đến công ty mà không nói lời nào, nếu như giám đốc không đồng ý thì sao?"

Thừa dịp hai người bên này còn đang dây dưa, Tô Tửu Tửu, với tư cách là trung tâm của cuộc xung đột, đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Với đôi chân ngắn cũn, cô nhanh chóng chạy đến văn phòng giám đốc. Rất tốt, cửa không đóng chặt.

Sau khi chen vào văn phòng, cô lập tức nhìn thấy Đàm Trầm đang ngồi sau khung cửa kính sát đất.

Hai mắt Tô Tửu Tửu sáng lên, cô rón rén đi tới, móng vuốt đặt trên thảm nhỏ tới mức không gây ra tiếng động nào.

Meo meo! Trái tim bé nhỏ của anh đến rồi đây!

Cô nhân cơ hội lẻn vào gầm bàn, dưới tầm nhìn nhỏ hẹp chỉ có thể nhìn thấy đôi chân dài miên man bên trong chiếc quần tây.

Woa, chân nam chính thật là đẹp quá đi.

Con mèo nhỏ thuận thế trèo lên đôi chân dài, đến khi Đàm Trầm ý thức được thì cô đã ngồi vững vàng trên hai chân anh, xuyên qua lớp quần áo cọ đầu vào cơ bụng anh.

Thật may bây giờ không phải là hình dáng con người, nếu không, trước hàng loạt động tác của cô, ai cũng sẽ phải thốt lên - "Cô thật là lẳиɠ ɭơ!"