Chương 3: Giao cơm

Tô Linh Linh nhanh chóng đóng gói 30 hộp cơm, cô ấy còn tặng cho Lâm Khả một phần, bạn thân nhớ rõ mình, còn tạo ra cơ hội làm ăn cho cô, cô không thể để người khác giúp đỡ mình không được.

Tô Linh Linh gửi một tin nhắn cho Lâm Khả: Khả Nhi, tớ làm thêm một phần cơm cho cậu, cậu nếm thử một chút tay nghề mới của tớ nhé.

Lâm Khả: Linh Linh, tớ đặt cơm của cậu bao lần rồi, tớ đã đặt phần cho mình rồi, cậu không cần gửi tặng thêm đâu.

Tô Linh Linh: Người giang hàng đã màng đồ ăn đi rồi, cậu có thể tặng cho đồng nghiệp ăn cùng cũng được.

Lâm Khả: Thanku nha (*▽*).

Lâm Khả có thể thấy được người máy giao đồ đang phóng tới, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nói câu cám ơn.

Đáng tiếc, cô cũng chỉ là một nhân viên văn phòng nho nhỏ, nếu không, hơn 2000 nhân lực trong công ty họ mà đặt cơm của Linh Linh có thể giúp cậu ấy giảm bớt rất nhiều áp lực.

Người máy giao đồ ăn rất nhanh, chủ yếu là đường đến cửa hàng của Tô Linh Linh cách công Ty Lâm Khả không xa.

Chẳng mấy chốc Lâm Khả nhận được tin nhắn từ người máy, đồ ăn đã tới, người máy nhỏ bay tới cửa sổ của công ty, Lâm Khả lập tức chạy tới.

Khoảnh khắc cô lấy hộp cơm ra, mọi người lập tức bị mùi thơm của hộp cơm trong tay Lâm Khả hấp dẫn.

"Đây là mùi gì, sao lại thơm như vậy?"

"Hôm qua sao không thấy cơm thơm như vậy nhỉ? Chẳng lẽ do đói quá sao?"

"Vốn dĩ tôi không đói lắm sao ngửi xong lại thấy đói nhỉ?"

"Đây có phải là câu nói huyền thoại rằng khi bạn đói, ngửi thôi cũng thấy thơm chăng?"

"Mùi này thơm quá! Nước bọt của tôi không thể kiểm soát được."

Đam thực tập sinh ngửi thấy mùi thơm của cơm hộp, lập tức cầm lấy trên tay.

Khi họ nhấc nắp lên, hương thơm nồng nàn tỏa ra ngay lập tức.

Các thực tập sinh im lặng trong ba giây, nhìn nhau rồi ăn ngấu nghiến.

"Oa, khoai tây bào sợi này làm sao có thể ngon như vậy?"

"Không hổ là công ty lớn, cơm trắng này ăn thật ngon, đây là lần đầu tiên tôi ăn cơm trắng ngon như vậy!"

"Cơm hộp của các công ty lớn có khác. Khoai tây bào đơn giản lại có thể ngon như vậy."

"Công ty quá tốt với chúng tôi! Họ đã đặt cơm hộp ngon như vậy cho chúng ta. Tôi phải làm việc chăm chỉ để đền đáp công ty."

"Tôi cũng vậy, không nghĩ tới trưởng nhóm của chúng ta tốt như vậy, đãi chúng ta cơm hộp chất lượng quá."

"Ai nói tất cả công ty lớn đều không có tình người!"

“Đi làm còn sướиɠ hơn, không đi làm sao có thể ăn ngon như vậy.” Các thực tập sinh chưa bao giờ được ăn một bữa ngon đến nhường này, rất cảm động rơi nước mắt.

Lâm Khả nhìn những miếng khoai tây xào trong hộp cơm trưa, cô không ngờ tài nấu ăn của Tô Linh Linh lại được cải thiện tốt như vậy, món khoai tây xào đơn giản này lại có thể ngon đến mức muốn nuốt luông đầu lưỡi.

Giá như cải thiện được sớm hơn.

Thì thầu cả canteen công ty cũng không thành vấn đề.

Lâm Khả và các thực tập sinh trong bộ phận của cô ăn một bữa thơm ngon đã đời.

Nhưng đây lại là nỗi đau cho các thực tập sinh ở các bộ phận khác, mọi người ngồi ăn cùng nhau.

Bọn họ cũng ngửi được mùi thơm của món ăn này, không gian kín, mùi hương nồng đậm khiến cả bọn chảy nước miếng, nhưng sau khi mở hộp cơm ra cắn một miếng, liền phát hiện mùi không đúng, hoàn toàn khác với những gì họ nghĩ .

Mùi vị này quá tệ!

Một số bộ phận cho biết lãnh đạo của họ đã chi một số tiền rất lớn để mua cho họ các loại dịch dinh dưỡng.

Kết quả là loại dịch dinh dưỡng này rất vô vị.

"Lâm Khả, hộp cơm này cô đặt ở đâu vậy! Ăn ngon thế!"

Các đồng nghiệp xung quanh Lâm Khả không ngừng hỏi thăm.

"Tôi còn thừa một hộp, cô ăn thử đi."

"Cảm ơn!"

Đồng nghiệp cũng không khách khí, nhận lấy hộp cơm trưa từ tay Lâm Khả, ăn một ngụm lớn.

Cơm trắng như tuyết, hương thơm của gạo tỏa ra, trong miệng đọng lại một chút vị ngọt.

Hương vị của khoai tây sợi thì thật sự làm người ta chấn động.

Một miếng rau, một miếng cơm, quá ngon!

Sau khi cắn vài miếng, cô ta phát hiện cơm hộp hình như có chút không đủ, cảm giác ăn vài miếng là ăn xong.

Cô ta liếc nhìn hộp cơm của Lâm Khả, trong hộp cơm của Lâm Khả sạch sẽ đến một hạt cơm cũng không còn, chỉ còn sót lại một ít ớt đỏ thái hạt lựu.

"Lâm Khả, hộp cơm này ăn ngon quá! Bao nhiêu tiền! Ngày mai gọi cho tôi một hộp với!"

"10 tệ một phần, là cửa hàng của bạn tôi, đối với tôi mà nói, đó là giá thấp nhất rồi."

"Lâm Khả, bạn học của cô thật tốt! Tay nghề tốt như vậy, lại bán rẻ như vậy, vậy ngày mai cô gọi cho tôi 3 phần nhé.

"Mọi người không phải muốn giảm béo sao?" Lâm Khả nhìn các đồng sự xung quanh, cười đùa hỏi.

"Giảm cân để làm gì? Món ăn này không dầu không mỡ, cơm ít calo nhất. Vẫn là món chay hoàn toàn, không chút thịt nào. Đây chẳng phải là chế độ ăn kiêng giảm cân lý tưởng của tôi sao? "

Lâm Khả lặng lẽ giơ ngón tay cái cho đồng nghiệp bên cạnh.

Cô cũng không ngờ nhờ có Tô Linh Linh mà bản thân được cấp cho mặt mũi như vậy, cũng không ngờ tay nghề của Tô Linh Linh Lại tốt đến thế. Lâm Khả lặng lẽ nghĩ Tô Linh Linh giàu to rồi nhắn 1 tin: Chị em tốt, sao tay nghề của cậu tự nhiên tốt quá vậy.

Tô Linh Linh: Rời xa tra nam, cải thiện bản thân nên đột nhiên được khai sáng.

Lâm Khả: Tỷ muội của tôi ơi, cơm hộp này cậu bán 10 tệ thì tiện nghi cho người ta quá! Với chất lượng như này 20 tệ cũng đáng.

Tô Linh Linh: Đây toàn là mấy món ăn thuần chay không có thịt, hơn nữa tớ cũng chỉ nấu mục đích cho dân văn phòng các cậu ăn là chính.

Lâm Khả: Cho cậu 1 like o( ̄▽ ̄)d

Tô Linh Linh: Thôi không nói nữa, tớ đang vội, buổi trưa là lúc bận nhất, tớ chuẩn bị đã.

Tô Linh Linh tắt não quang.

Lúc này, nhóm Trương Thần vừa lúc quay lại ăn cơm, Trương Thần lần này dẫn theo hơn ba mươi người, xem ra thật sự coi nơi này là canteen.

Bên tai Tô Linh Linh tràn ngập những lời khen từ hệ thống, tổng cô đã nhận được 31 đánh giá tốt.

Tô Linh Linh kết luận xem ra một người tương ứng với một đánh giá tốt.

Thịt heo chiên nhỏ này chính là linh hồn!

Đây là món ăn yêu thích của Tô Linh Linh, cũng là món ăn phổ biến nhất trên bàn ăn của mọi người.

Giá cả phải chăng và hương vị lại ngon.

Với 30 bình luận tích cực, Tô Linh Linh vui mừng khi nhận được một công thức khác.

Mở nhà hàng chỉ có ba món cũng không đến nỗi tồi.

Tô Linh Linh vừa nghĩ vừa cầm muôi xúc đồ ăn.

Cô cũng không sử dụng các tuyệt học gia truyền, run tay, cho dù có nấu ngon đến đâu nhưng bị một đám người gây sức ép như vậy cũng khó mà không run, hơn nữa cô còn đang mắc nợ.

Một điều nữa, khoai tây sợi này không đáng bao nhiêu, vì vậy mặc kệ là ai Tô Linh Linh đều xúc một muôi đồ ăn thật lớn.

Cơm được đựng trong một cái bát, bát được đặt trên một chiếc đĩa trắng trông rất thuận mắt.

Tô Linh Linh đặt một thùng cơm lớn trong nhà ăn, mọi người ăn cơm xong muốn ăn thêm cơm có thể đi lấy còn đồ ăn mặn thì không được lấy thêm.

Tuy nhiên, hôm nay Tô Linh Linh còn thừa đồ trong quá trình chuẩn bị, cô giữ lại một phần cho mình rồi để đồ thừa vào 1 chiếc đĩa nhỏ: "Ở đây vẫn còn thừa một ít, nếu mọi người ăn không đủ thì lấy thêm nhé, nhưng nhất định không được để lãng phí đồ ăn, nếu tôi phát hiện ai đồ thức ăn sau tôi sẽ không cho thêm cơm miễn phí nữa, cũng không cho mọi người thêm đồ ăn còn thừa lại."

"Cô chủ, bằng kỹ năng của cô, chúng tôi đảm bảo sẽ quét sạch đồ ăn."

"Mấy cơm rau này còn không đủ cho chúng tôi! Làm sao có dư được!"

"Cô chủ, đây là bữa ăn ngon nhất mà tôi từng được ăn trong đời đấy."