Chương 14

Bọn chúng vất vả lắm mới tìm được một người giống Ngụy Chiêu, mất bao công sức để đưa hắn vào triều đình. Nhưng bọn chúng không ngờ tới, Ngụy Tập Thanh sẽ trung thành đến mức không để ý đến tính mạng con ruột của mình, cũng muốn tận trung với Hoàng đế.

Thế nên hắn ta rất có lòng tin với đại thần của mình, nhiệm vụ này của Ngụy Chiêu không có khả năng hoàn thành rồi.

Ngụy Chiêu đi lục soát khắp nơi cả ngày, nhưng cũng chẳng có ai để ý tới hắn. Thứ nhất là ban ngày các cô nương đều nghỉ ngơi ở trong phòng, không có khách đến, mọi người cũng không thích ra ngoài. Thứ hai là, cứ coi như là nhìn thấy hắn đi nữa thì cũng coi như hắn đang làm quen hoàn cảnh, cũng không để ý nhiều.

Trời tối rồi, hắn vẫn không thu hoạch được gì.

Ngày hôm qua khi hắn đến,Tề ma ma đã chuẩn bị một cái phòng nhỏ cho hắn dùng để nghỉ ngơi, sau khi lục soát xong, hắn muốn trở về nghỉ ngơi một lát. Chờ đến buổi tối các vị khách đã ngủ rồi, hắn lại lẻn vào những gian phòng chưa lục soát.

Lúc đi xuống dưới lầu đi ngang qua phòng của Tề ma ma, hắn chợt nảy ra ý nghĩ, bèn đi vào.

Tề ma ma đang ngồi uống trà, lúc nhìn thấy Ngụy Chiêu thì lộ ra vẻ mặt tươi rói: "Có chuyện gì à? Muốn gì cứ nói với ma ma, đừng khách sáo."

Dừng lại một chút: "À... người không nói được."

Ngụy Chiêu tùy tiện ra dấu tay vô nghĩa, chỉ lên lầu.

"Là vị Quý công tử kia cần cái gì sao? Cần gì thế?"

Ngụy Chiêu tiếp tục ra dấu tay.

"Lá trà? Không phải? Điểm tâm? Trứng gà? Rốt cuộc là ngươi đang muốn gì đây?"

Bà ta đoán đến mệt mỏi, chỉ vào trong phòng: "Muốn gì thì tự mình lấy đi!"

Ngụy Chiêu đang chờ chính là những lời này, lập tức đi vào phòng Tề ma ma, công khai tìm kiếm. Tìm một hồi lâu, Tề ma ma cũng mất kiên nhẫn: "Rốt cuộc ngươi đang tìm cái gì?"

Ngụy Chiêu không để ý tới bà ta, thậm chí giẫm lên ghế nhìn trên nóc tủ.

Tề ma ma: "..."

Nàng ta có vấn đề gì không, có người nào sẽ để đồ ở đó không?

Tìm hồi lâu, Ngụy Chiêu cũng không tìm được gì, cuối cùng tiện tay cầm một chiếc kim thêu đi.

Tề ma ma: "..."

Những cử chỉ tay lộn xộn đó là ám chỉ kim thêu đó à? Có phải quá trừu tượng rồi không?

Mà khoan... Vị quý công tử đó cần kim thêu làm gì?

Chẳng lẽ hắn ta... có thói ngược đãi hả? Khó trách ban ngày "cô nương" này luôn trốn hắn ta, dáng vẻ không tình nguyện, chắc chắn là nàng ta rất đau đơn vì đêm qua bị tra tấn đây. Nàng ta là một người câm, không biết kêu, có ấm ức gì cũng chỉ có thể giấu ở trong lòng.

Bà ta có chút thông cảm nhìn "Phong Linh" đi ra ngoài, thở dài lắc đầu.

Mặc dù dáng người "tiểu cô nương" này cao, nhưng thoạt nhìn rất gầy, thân hình rất mỏng manh, có thể chịu được giày vò nhiều lần sao?

Đúng là không dễ kiếm tiền mà...

Trời đã tối, khách khứa cũng dần dần đến.

Ngụy Chiêu còn đang ngủ, chợt nghe có người gõ cửa gọi hắn ra hầu hạ vị Quý công tử kia.

Hắn lấy bình thuốc mê từ trong ngực ra, lắc lắc.

Còn dư lại không ít, đủ cho tên họ Quý đó uống.

Hắn không nói tiếng nào đứng lên, đi theo bà tử gọi mình đến phòng của "Quý công tử".

Ngoài cửa ồn ào, không ít các cô nương đều đang tiếp đón khách. Hắn đi qua giữa các cô nương, không chú ý đến vóc dáng của mình phi thường nổi bật giữa những người khác, mấy vị khách dưới lầu thoáng đưa mắt nhìn "cô nương" có dáng người rất cao này.

Ánh mắt của Liễu công tử dưới lầu nhìn chằm chằm: "Đây là cô nương mới tới sao? Dung mạo thật xinh đẹp, có điều dáng người của nàng ấy hơi cao một chút. Thế nhưng bổn công tử thích mới mẻ. Tề ma ma, tối nay để cô nương ấy ở cùng với ta!"

Tề ma ma khó xử nói: "Đã có công tử khác chọn nàng ấy trước rồi, hay là công tử đợi khi nào nàng ấy rảnh, ta sẽ để cho nàng ấy hầu hạ Liễu công tử uống rượu nha?"

Liễu công tử bất mãn nói: "Ta đã nói rồi, có gương mặt mới thì giữ lại cho ta, lời này ta đã nói từ lâu rồi đúng không?"

"Nhưng nàng ấy... hôm qua đã được người ta chọn trúng, theo quy tắc, tới trước được trước, ta cũng không có cách nào." Tề ma ma nói.

Một công tử khác họ Chu mở miệng nói: "Theo quy tắc, lúc này các cô nương còn chưa bắt đầu chọn đúng không? Ví dụ như Hoa khôi nương tối nay ở cùng với ai, chẳng phải dựa vào ai trả giá cao hay sao? Chỉ cần có nhiều người nhìn trúng cùng một cô nương, theo quy tắc chẳng phải nên đấu giá à? Không thể nào tới trước được trước được đâu! Ta cũng thích người mới tới này, ta cũng muốn đấu giá!"

Con ngươi Tề ma ma đảo quanh, đấu giá hiển nhiên sẽ có lợi cho bà ta hơn, mấy thiếu gia công tử có tiền đang hơn thua này, giá cả mới có thể càng cao hơn.

Bà ta cười híp mắt nói: "Được rồi, vậy để ta gọi là Phong Linh cô nương xuống, ai ra giá cao thì người đó được!"

*****

Ngụy Chiêu vừa vào phòng Triệu Hoài Tễ, Tề mama đã nối gót theo sau, hơi có chút khó xử nói: "Quý công tử, còn có mấy vị công tử cũng đều để ý Phong Linh cô nương này... Hay là Quý công tử đổi cô nương khác đi? Trong số nhóm khách tối nay vẫn chưa quyết định, công tử vẫn có thể ra giá cho Hoa khôi nương tử."

Bà ra nhìn về phía "Phong Linh" dáng người gầy yếu, trộm nghĩ cô nương này tối hôm qua bị giày vò như thế nhất định rất khó chịu. Liễu công tử và Chu công tử đều là người thương hương tiếc ngọc, như vậy đối với "nàng" cũng là một chuyện tốt.

Triệu Hoài Tễ nói: "Ta không cần người khác, ta muốn nàng ấy."

Tề ma ma nói: "Vậy làm phiền công tử dời bước, đến trong đại sảnh ra giá với mất vị công tư khác nha?"

Triệu Hoài Tễ nói: "Ngươi cảm thấy ta thiếu tiền?"

Tề ma ma vội vã cười theo: "Sao công tử lại thiếu tiền được chứ? Nhưng mà mấy vị công tử phía dưới cũng đều là gia đình phú quý, một người mở thanh lâu như ta không đắc tội nổi với ai, không phải sao?"

Triệu Hoài Tễ lười xuống lầu, nói: "Năm trăm lượng."

Tề ma ma nghi ngờ đôi tai của mình.

Triệu Hoài Tễ vứt một tấm ngân phiếu cho bà ta: "Ta còn phải ra giá nữa sao?"

Các ngón tay của Tề ma ma run rẩy nhận lấy tấm ngân phiếu kia.

Thật sự là năm trăm lượng!

Bà ta hít sâu một hơi, luôn miệng nói: "Phong Linh đêm nay phải hầu hạ tốt cho Quý công tử đấy! Phải nghe lời! Ngày mai... ngày mai ta tự tay hầm nhân sâm bồi bổ cho ngươi."

Tuy rằng bà ta cảm thấy đêm nay nhất định cô nương này sẽ bị hành hạ rất đau đớn, nhưng đây là năm trăm lượng đấy, một tí tẹo thông cảm đã bị Tề ma ma ném ra sau đầu.

Tề ma ma ân cần đóng cửa lại, ra cửa nói với hai vị công tử kia: "Thật ngại quá, vị công tử kia ra giá quả thực... Dù sao hai công tử cũng là khách quen, nhất thời đừng vội, chờ qua hai ngày nữa cô nương ấy sẽ hầu hạ cũng không muộn, đúng không?"

Liễu công tử không vui nói: "Hắn đưa bà bao nhiêu, ta đưa gấp đôi, cho rằng bổn công tử không có tiền sao?"

Tề ma ma nói: "Năm trăm lượng."

"Bao nhiêu?" cả hai cùng kêu lên.

"Năm trăm lượng." Tề ma ma đắc ý lặp lại.

Năm trăm lượng đối với ai mà nói cũng không phải là một con số nhỏ, số tiền có thể mua được những mười cô nương.

Hoa khôi nương tử xinh đẹp nhất ở đây, cả đêm chào giá cao lắm là mười lượng, cũng đã có thể để cho Hoa Khôi nương tử hầu hạ hơn một tháng.

Công tử giàu có ăn chơi trác táng giống như Liễu công tử, một năm hắn ta chi tiêu cũng chỉ hơn hai nghìn lượng, đây đã là con số người bình thưởng ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.

Một lần bỏ ra những năm trăm lượng, cho dù là hai vị công tử giàu có này mà nói thì cũng là có hơi khó khăn.

Chu công tử chắp tay: "Ta cảm thấy hôm nay Hoa khôi nương tử mặc y phục rất đẹp."

Liễu công tử lại đứng bất động tại chỗ, lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy "cô nương" ấy thì con tim đã đập rộn ràng, quá hợp khẩu vị của hắn ta.

Nếu như đêm nay không thể âu yếm một phen, hắn ta sẽ ngủ không nổi.

Đột nhiên hắn ta đứng dậy, lên lầu trực tiếp đi về phía phòng Triệu Hoài Tễ, đẩy cửa phòng ra.

Cửa không khóa từ bên trong, đẩy một cái là lập tức mở ra.