Chương 15

Phòng dành cho khách ở đây đều tương đối rộng rãi, có hai gian trong ngoài, gian ngoài có bàn ghế có thể dùng để uống trà dùng bữa, gian trong là phòng ngủ dùng để ngủ.

Triệu Hoài Tễ đang ngồi ở gian ngoài, trong tay bưng nước trà, Ngụy Chiêu ngồi ở đối diện với hắn ta, thỉnh thoảng nhìn thoáng qua hắn một cái, ngẫm nghĩ không biết trong nước trà có bị tẩm thuốc mê này hay không?

Triệu Hoài Tễ nhìn vào ánh mắt là biết hắn không tốt bụng như thế rồi, thầm nghĩ vẫn nên giả bộ hôn mê như hôm qua thì hơn. Nếu không như thế, Ngụy Chiêu có lẽ sẽ trực tiếp đập một phát vào gáy mình luôn. Nếu như tối nay thuận lợi, Ngụy Chiêu có thể lục soát tất cả các phòng ở đây một lượt, rất có thể sẽ tìm thấy Ngọc tỷ truyền quốc.

Các ám vệ đêm nay sẽ đặc biệt chú ý, chỉ cần Ngụy Chiêu ra khỏi Thủy Tiên Lâu, đi không xa sẽ bị đột kích.

Bây giờ hắn ta cần tìm một cơ hội đánh lạc sự chú ý của Ngụy Chiêu lực, nhân cơ hội đổ nước trà đi, hắn ta cũng không muốn bị gục thật đâu.

Lúc này, cửa lại bị một nam nhân xa lạ đẩy ra.

Suy nghĩ của hai người trong phòng đều bị gián đoạn, đồng thời nhìn về phía Liễu công tử.

Liễu công tử liếc mắt nhìn thấy "Phong Linh cô nương" đang ngồi đó khẽ nhăn mày, chỉ cảm thấy mặt đỏ tim đập, giọng của hắn ta dịu dàng: "Tại hạ Liễu Tử Tương, cô nương chính là... Phong Linh cô nương phải không?"

Ngụy Chiêu bị ánh mắt của hắn ta làm cho mắc ói, bị một người nam nhân dùng loại ánh mắt này nhìn, đều là nam, hắn rất không thoải mái. Hắn nghiêng đầu không nhìn Liễu Tử Tương, trong lòng nghĩ họ Quý kia cũng không dùng loại ánh mắt này nhìn mình, kẻ này còn đáng ghét hơn cả họ Quý.

Triệu Hoài Tễ nhíu mày: "Ngươi đi ra ngoài, đây là phòng của ta."

Đầu óc Liểu Tử Tương nóng lên, nói: "Vị công tử này, thực ra cha của ta là một đại thần ở trong triều. Nếu như đêm nay công tử chịu tặng vị cô nương này cho tại hạ, tại hạ nhất định sẽ đền đáp lại công tử trên con đường làm quan, thế nào?"

Triệu Hoài Tễ hừ lạnh một tiếng, "Không cần."

Mặc kệ cha của hắn ta là quan to cỡ nào đi chăng nữa, dù sao cũng không lớn bằng mình.

Ngụy Chiêu nhớ tới nhiệm vụ của mình, ngược lại có chút hứng thú, quay đầu nhìn về phía Liễu Tử Tương, hiển nhiên đang chờ hắn ta nói tiếp. Có điều cũng không ôm hy vọng quá lớn, có thể vào được Kim Điện đều là quan từ tứ phẩm trở lên, Liễu Tương Tử này là một công tử nhà giàu ở địa phương nhỏ, cha của hắn ta có thể làm quan to tới cỡ nào?

Liễu Tử Tương thấy Ngụy Chiêu Chính nhìn mình, đáy lòng vui vẻ, nói: "Không giấu diếm hai người, cha ta chính là Lại bộ thượng thư Liễu đại nhân, quan nhị phẩm trong triều."

[Không nghe nói Liễu Nghiêm có con trai mà nhỉ... Là con riêng à? Hệ thống, đây có tính là nhược điểm của đại thần trong triều không?]

[Ting! Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ! Tích phân nội gián +1! Ký chủ muốn chọn giá trị tốc độ sao?]

[Đúng.]

[Chúc mừng ký chủ nhận được năm mươi điểm giá trị tốc độ!]

Nắm tay Triệu Hoài Tễ trở nên cứng rắn.

Hay cho một Liễu Nghiêm, thật sự là nuôi dạy được một đứa con trai ngoan.

Liễu Tử Tương thấy Triệu Hoài Tễ im lặng, cho rằng Triệu Hoài Tễ đang suy nghĩ việc này. Hắn ta thấy Triệu Hoài Tễ đang bưng nước trà, bèn cầm lấy chén, rót một chén, nói: "Tại hạ vừa gặp đã yêu mến vị cô nương này, mong huynh đài thành toàn, ta lấy trà thay rượu, kính huynh đài một chén!"

Nói xong, bưng nước trà lên uống một hơi cạn sạch.

Triệu Hoài Tễ đang định ngăn cản, lại bất chợt không nghĩ ra được thấy, mới đó đã thấy hắn ta uống trà luôn rồi.

Sau đó, hắn ta nhìn thấy Ngụy Chiêu chậm rãi đứng lên, đi về phía mình.

"..."

Hiển nhiên, Ngụy Chiêu sợ Liễu Tử Tương vừa ngã xuống, sẽ bị lộ chuyện thuốc mê, dự định đánh hắn ta ngất xỉu.

Triệu Hoài Tễ bất đắc dĩ, kiên trì bưng chén trà lên đặt ở bên môi, dùng tay áo che, giả vờ đang uống trà, sau đó phun trà lên ống tay áo.

Chẳng bao lâu Liễu Tử Tương đã nằm sấp trên bàn ngủ, Triệu Hoài Tễ cũng nằm sấp theo. Trước khi nằm xuống hắn ta còn cố ý giả vờ vô tình làm đổ ấm trà, để nước trà đổ ra, dính vào trên ống tay áo, che dấu ống tay áo bị ướt do vừa mới phun trà ra.

Lúc này đêm còn chưa khuya, bên ngoài rất nhộn nhịp, Ngụy Chiêu dự định đợi đến khi bớt người mới ra ngoài tìm kiếm. Sáng nay hắn đã tìm kiếm rất lâu, nghĩ đến đêm nay mình lại không được ngủ, vậy là nằm xuống trên giường, thừa dịp lúc này rảnh rỗi, đánh một giấc trước đã.

Triệu Hoài Tễ ngóc đầu lên, nhìn thấy Ngụy Chiêu thế mà cứ như vậy ngủ mất, hơn nữa còn ngủ rất ngon.

Hồi lâu sau, tiếng ồn áo bên ngoài dần dần biến mất, chung quanh trở nên đặc biệt yên tĩnh.

Nhưng Ngụy Chiêu đang ngủ say, hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại.

"..."

Có phải hắn đã quên nhiệm vụ tối nay rồi không?

Lại đợi hồi lâu, Ngụy Chiêu bên kia rốt cuộc có chút động tĩnh.

Triệu Hoài Tễ vội vàng nằm sấp trở về, chờ Ngụy Chiêu ra ngoài. Nhưng lại đợi một lúc lâu, bên trong lại không có động tĩnh gì, hắn ta nghiêng đầu nhìn vào bên trong, thì thấy Ngụy Chiêu thay đổi tư thế ngủ, xoay người hướng vào trong tường, vẫn ngủ ngon lành như cũ.

Tên này có thể nào đáng tin hơn được không?

Mình còn trông cậy vào Ngụy Chiêu tìm giúp mình Ngọc tỷ truyền quốc kia mà!

Hắn ta thở dài, đưa tay đẩy ấm trà một cái. Ấm trà nọ vốn dĩ đã bị làm đổ, trực tiếp rơi xuống đất, vỡ tan tành, phát ra tiếng vang thanh thúy.

Ngụy Chiêu rốt cuộc bị đánh thức, hắn đi ra gian ngoài, nhìn thấy ấm trà nọ rơi xuống đất từ lúc nào, lại đẩy cửa sổ ra nhìn thoáng qua bóng đêm ở bên ngoài.

Hắn ngáp một cái thật to, nhìn về phía hai người gục vào trên bàn, đứng tại chỗ tự hỏi nên xử lý như thế nào. Nếu như chỉ có một người thì hắn cũng không cần phải suy nghĩ chuyện này rồi, dứt khoát ném lên giường để hắn ta ngủ như đêm qua là được rồi.

Nhưng bây giờ có hai người ở đây.

Ném hai nam nhân cùng nhau nằm chung một giường, ít nhiều cũng có chút quái dị.

Ngụy Chiêu nghiêng đầu lại suy tư trong chốc lát, đi tới trước mặt Triệu Hoài Tễ. Cũng giống như ngày hôm qua, túm cổ của hắn ta, kéo hắn ta tới bên giường. Bắt tay cởi y phục của hắn ta ra, đắp kín chăn.

Về phần Liễu Tử Tương ở gian ngoài kia, hắn trực tiếp mặc kệ.