Chương 12

Ngụy Chiêu kéo Triệu Hoài Tễ tới bên giường, một tay tóm lấy chân hắn ta, lật hắn ta lên giường.

Nhìn người nằm ở trên giường y phục chỉnh tề, hắn lại cảm thấy không ổn. Sáng mai vị khách này tỉnh dậy, phát hiện mình vẫn ăn mặc chỉnh tề, cho dù hắn ta không nhớ gì thì cũng sẽ cảm thấy mình chịu thiệt, chưa được hưởng thụ gì hết.

Phải cởi y phục của hắn ta ra, nói không chừng tự hắn ta có thể tưởng tượng ra vở kịch một đêm xuân nồng nàn ấy chứ.

Triệu Hoài Tễ không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì, hắn ta nhắm mắt lại, cảm giác có người đang cởi y phục của mình ra, hơn nữa động tác còn rất thô lỗ.

"..."

Chẳng lẽ tên nội gián này có hứng thú đặc biệt với nam nhân?

Hắn ta hơi hoảng loạn.

Y phục nửa người trên nhanh chóng đã bị cởi ra, ban đêm rất lạnh, hắn ta chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.

Tuy rằng đã nhắm mắt lại, nhưng hắn ta có cảm giác... hắn ta cảm thấy Ngụy Chiêu đang nhìn chòng chọc vào cơ thể của mình.

Ngụy Chiêu đúng là đang nhìn chằm chằm vào Triệu Hoài Tễ.

Vị khách quan này có nước da trắng nõn, nhưng trên người lại có một vết sẹo kéo dài từ vai trái đến bụng phải, vết sẹo tuy đã lâu, nhưng có thể nhận thấy lúc ấy vết thương này rất sâu, bị thương nhường ấy mà có thể sống sót được thì có thể nói là kỳ tích.

Ngụy Chiêu luôn cảm thấy hình như mình đã từng nhìn thấy vết sẹo tương tự, nhưng nhất thời lại không nhớ ra.

Hắn ngạc nhiên nhìn chằm chằm trong chốc lát, bắt đầu bắt tay cởϊ qυầи Triệu Hoài Tễ.

"..."

Cũng may cuối cùng vẫn chừa Triệu Hoài Tễ một cái khố, nếu không... hắn ta thực sự sẽ sụp đổ mất.

Ngụy Chiêu kéo chăn đắp lại cho Triệu Hoài Tễ, đẩy chốt cửa, đi ra ngoài.

Triệu Hoài Tễ mở mắt ra, nhìn thấy y phục của mình bị ném lung tung trên mặt đất, nhịn không được nhíu mày.

Y phục của đế vương từ trước đến nay không nhiễm một hạt bụi, y phục này bị ném xuống mặt đất, hắn ta không muốn mặc nó nữa.

Hắn ta cúi đầu nhìn thấy vết sẹo trên người mình, suy nghĩ vừa rồi hẳn là Ngụy Chiêu đang nhìn vết sẹo này của mình.

Hắn ta đứng dậy đi tới trước cửa, nhìn qua khe cửa, trông thấy Ngụy Chiêu đang lách người đi vào một gian phòng. Trong tay hắn có một vật phát sáng thoáng xẹt qua, cũng không biết đó là vật gì.

Đi vào trong chốc lát, Ngụy Chiêu đã đi ra. Triệu Hoài Tễ thấy rõ thứ trong tay hắn, đó là một cây gậy ngắn phát sáng. Với kiến thức của một Hoàng đế, hắn ta chưa từng thấy qua vật thần kỳ như thế bao giờ.

Chẳng lẽ vật thần kỳ ấy là do "Hệ thống" cho?

Ngụy Chiêu lại lục soát hồi lâu, lúc trời sắp sáng thì mới trở về phòng.

Triệu Hoài Tễ nằm lại xuống giường trước khi hắn quay lại, giả bộ mình chưa từng nhúc nhích.

Ngụy Chiêu trở lại trong phòng, ngáp một cái. Tìm kiếm suốt buổi tối, hắn vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi, trong phòng này chỉ có một cái giường, hắn thấy "vị khách" kia nằm không nhúc nhích, bèn đi tới bên giường, đẩy hắn ta vào trong cùng, còn mình vẫn mặc y phục ngủ ở bên ngoài.

Triệu Hoài Tễ cảm thấy động tác Ngụy Chiêu đẩy mình thô lỗ như là đang đẩy một con chó chết vậy.

Không lâu sau, hắn ta nghe thấy tiếng hít thở đều đều của người bên cạnh.

Hắn đang ngủ.

Triệu Hoài Tễ hơi nghiêng đầu, hắn ta phát hiện mình đã không nhớ nổi Ngụy Chiêu thật trông ra sao nữa rồi.

Nhưng vào lúc này, Ngụy Chiêu trở mình. Triệu Hoài Tễ chỉ cảm thấy trên người lạnh lẽo, cúi đầu nhìn chăn trên người mình bị Ngụy Chiêu cuốn lên người.

Trên người hắn ta không có y phục, thế nên chỉ cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.

Cẩn thận kéo góc chăn một chút, lại bị Ngụy Chiêu quấn thật chặt, hoàn toàn kéo không ra.

Sáng sớm hôm sau, Ngụy Chiêu bị tiếng hắt xì đánh thức, quay đầu lại thấy "vị khách" tối hôm qua đã tỉnh, đang dùng ánh mắt hờn giận nhìn mình.

Hắn nhìn thấy mình được bọc trong chăn, ngủ rất ấm áp, còn "vị khách" kia lại bị hắn cởi y phục, ngay cả chăn cũng bị cướp, quả thực có hơi quá đáng.

Ngụy Chiêu xoay người đứng lên, đẩy chăn cho Triệu Hoài Tễ, cúi đầu nhìn thấy y phục rơi đầy đất, khom lưng nhặt lên đặt lên giường.

"Y phục này đều bẩn rồi, đi mua bộ mới cho ta." Triệu Hoài Tễ nói.

Ngụy Chiêu nhìn thoáng qua bình rượu trộn lẫn thuốc mê trên bàn.

Triệu Hoài Tễ: "..."

"Bỏ đi, ta mặc tạm vậy. Sáng sớm cũng không tiện mua y phục."

Hắn ta có chút mất tự nhiên mà cầm lấy bộ y phục dính bụi bặm, phủi phủi bụi bặm trên đó rồi mặc lên người.

Thật ra phòng khách này được dọn dẹp rất sạch sẽ, trên mặt đất cũng không có bụi.

Có người gõ cửa ở bên ngoài: "Khách quan đã dậy chưa, muốn dùng bữa sáng không?"

Triệu Hoài Tễ đáp một tiếng, "Dậy rồi, có những gì?"

Người bên ngoài nói: "Bánh bao, bánh quẩy, cháo, bánh bao, gì cũng có."

"Vậy... ăn cháo đi."

"Được rồi, tiểu nhân sẽ mang đến cho ngài!"

Không bao lâu sau, có mấy tên sai vặt đi vào, đưa nước rửa mặt và nước súc miệng lên.

Triệu Hoài Tễ có thói quen được người hầu hạ, nhìn thấy có người đến hầu hạ, đương nhiên sẽ hưởng thụ. Hắn ta cầm lấy khăn tay trong chậu rửa mặt, nhẹ nhàng lau mặt, động tác rất nhẹ, sợ làm nhăn mặt nạ.

Ngụy Chiêu cũng chỉ là lau sơ mặt một chút, hắn không biết trang điểm, sợ lau đi trang điểm trên mặt.

Không lâu sau, Tề ma ma vào cửa, tự mình mang bữa sáng tới, cười nói: "Tối qua công tử ngủ có ngon không?"

Vừa dứt lời, chợt nghe thấy công tử nọ hắt xì một cái.

Tề ma ma chợt quở trách: "Có phải tối hôm qua Phong Linh hầu hạ không tốt, hại công tử bị cảm lạnh không. Ta cho người đi pha trà gừng, uống khi còn ấm là đỡ ngay."

Hiển nhiên bà ta vô cùng để ý đối với vị khách mới này, ai lại chẳng muốn giữ lại một người khách giàu nứt đố đổ vách kia chứ?

Triệu Hoài Tễ lại chỉ cảm thấy Tề ma ma này rất phiền, ném ra một thỏi bạc cho bà ta: "Ngươi đi xuống đi."

Tề ma ma nhận bạc, lập tức mặt mày hớn hở, "Vâng, công tử từ từ dùng."

Bà ta mỉm cười rời khỏi phòng, thuận tiện đóng cửa lại.

Xem ra vị công tử này hết sức hài lòng với "Phong Linh cô nương."

Tuy rằng Triệu Hoài Tễ nói là chỉ cần cháo, nhưng Tề ma ma bưng lên phong phú hơn nhiều. Chẳng những có cháo gạo kê, còn có mấy cái bánh bao và điểm tâm.

Ngụy Chiêu đã đói bụng, nhìn thấy đồ ăn cũng không khách sáo, cầm lấy một cái bánh bao lập tức ăn.

Bình thường buổi sáng Triệu Hoài Tễ không có cảm giác thèm ăn, chỉ bưng cháo lên hớp vài miếng cho ấm bụng, nhưng nhìn thấy Ngụy Chiêu ăn ngon như vậy, hắn ta chần chờ một chút, cũng cầm một cái bánh bao lên ăn. Cũng không biết vì sao, cái bánh bao thịt bò bình thường này ăn vào ấy thế mà cũng có mùi vị đặc biệt.

Ăn cơm xong không lâu là có người tới thu dọn, Tề ma ma vẫn tự mình dẫn người tới, vô cùng khách sáo với Triệu Hoài Tễ.

Ngụy Chiêu lại lạnh lùng nhìn Triệu Hoài Tễ, dùng ánh mắt ám chỉ hắn ta: "Trời sáng rồi, ngươi nên cút đi rồi."

Sao Triệu Hoài Tễ lại không hiểu ánh mắt đó của hắn chứ, ngược lại nói: "Chỗ này của ngươi cũng khá thoải mái, ta dự định ở thêm vài ngày."

Tiện tay ném thêm một thỏi bạc.

Khuôn mặt của Tề ma ma cười đến mức cứng đờ: "Đó là vinh hạnh của Thủy Tiên Lâu chúng ta. Phong Linh, ngươi phải hầu hạ cho tốt đấy, nhất định phải hầu hạ công tử thật thoải mái!"

Ngụy Chiêu không kìm được lại ngó bình rượu trên bàn.

Tề ma ma chú ý tới tầm mắt của hắn, vội vàng sai bảo thủ hạ: "Ngươi xem trí nhớ của ta này, đây là rượu thừa của tối hôm qua, mau dọn xuống, đổi bình mới tới đây!"

Bà ta rất vui vẻ chạy ra ngoài.

Lúc Tề ma ma mở cửa, Ngụy Chiêu chú ý tới bên ngoài có mấy cô nương xinh đẹp đang len lén nhìn về phía hắn, nhỏ giọng bàn tán gì đó.

Trong lòng hắn nảy lên một ý, không nói một lời bước tới cửa đóng cửa lại.

Lúc đi tới cửa, phần eo của hắn va nhẹ vào cạnh cửa, một thứ lập tức rơi xuống từ trên người hắn.

Hắn cúi xuống nhặt lên, cầm trong tay, cẩn thận phủi bụi trên đó.

Các cô nương đang ở bên ngoài lập tức trợn tròn mắt.

Các nàng thấy rất rõ ràng, đó là một thỏi bạc rất lớn, ước chừng phải năm mươi lượng đấy!