Chương 11

Ngụy Chiêu bất đắc dĩ đành đi theo bà tử kia đến tiền sảnh, trước mắt chỉ có thể đi một bước rồi tính một bước vậy.

Hắn tới nơi, nhìn thấy Tề ma ma đang nói chuyện cùng với một vị công tử, hắn chỉ có thể nhắm mắt đi lên phía trước.

"Ây dô, tới rồi!" Tề ma ma nhìn thấy Ngụy Chiêu đến, vội vàng bước lên phía trước, kéo cánh tay của hắn kéo tới chỗ Triệu Hoài Tễ: "Quý công tử, ngài xem, khuê nữ nhà ta có đẹp không?"

Triệu Hoài Tễ đưa mắt nhìn thoáng qua, cũng cảm thấy cô nương này rất xinh đẹp, nhưng nhìn kỹ, lại cảm thấy đôi mắt kia có hơi quen quen. Đôi mắt đen nhánh đó như thể được nhuộm qua mực, thoạt trông làm cho người ta khó có thể quên.

Khi hắn ta nhìn kỹ gương mặt cô nương kia, Triệu Hoài Tễ rốt cuộc nhớ ra.

Là Ngụy Chiêu!

Khác với mặt nạ dịch dung này của Triệu Hoài Tễ, hắn chỉ trang điểm thôi nên vẫn có thể nhận ra các đường nét trên khuôn mặt.

Hắn lại cải trang thành nữ tử! Thảo nào lúc ra khỏi thành không ai nhận ra hắn!

Bây giờ hắn vẫn chưa chạy đi, hiển nhiên là vẫn chưa tìm được Ngọc tỷ truyền quốc.

Triệu Hoài Tễ không nhịn được nhếch môi nở nụ cười, hắn ta sợ Ngụy Chiêu nghe ra giọng của mình, cho nên đè thấp giọng, để giọng của mình nghe có chút khàn khàn: "Rất đẹp, nàng ấy đi."

Rốt cuộc Tề ma ma cũng thở phào nhẹ nhõm: "Ánh mắt của công tử không tồi, đây chính là cô nương vừa mới tới hôm nay, vẫn chưa tiếp khách đâu! Mặc dù nàng không biết nói chuyện, nhưng công tử nói chuyện nàng vẫn nghe hiểu được, cũng sẽ nghe công tử sai bảo, ta sẽ không quấy rầy công tử nữa. Đi, đưa công tử vào phòng nghỉ ngơi!"

Bà tử bên cạnh bà ta cười: "Công tử, mời bên này!"

Triệu Hoài Tễ khoác cánh tay lên vai Ngụy Chiêu, cười nói: "Cô nương, mời?"

Vóc dáng Ngụy Chiêu được coi là cao trong nam nhân, nhưng Triệu Hoài Tễ còn cao hơn hắn nửa cái đầu, bàn tay này khoác lên rất tự nhiên. Ngụy Chiêu không vui trong lòng, quay đầu nhìn về phía bàn tay nọ, thì thấy bàn tay đó trắng nõn như ngọc, trông cực kỳ đẹp mắt.

Hắn nhớ rõ lần trước mình nhìn thấy bàn tay đẹp như vậy là bàn tay của vị bệ hạ kia.

Người này mặt mũi bình thường, thế nhưng bàn tay lại rất đẹp.

Nhưng hắn cũng chỉ nhìn lướt qua, rồi cúi đầu xuống, trong lòng cân nhắc đối sách.

Nếu như người này làm vướng víu, lát nữa vào trong phòng, hắn cũng chỉ có thể làm cho hắn ta hôn mê trước rồi tính sau.

Bà tử dẫn đường đưa bọn họ tới ngoài cửa, hỏi: "Công tử có muốn tắm rửa không? Hay là lão nô gọi người mang nước tắm tới, để cho cô nương hầu hạ công tử tắm rửa thay y phục?"

Triệu Hoài Tễ nhìn về phía Ngụy Chiêu, thấy đồng tử hắn đột nhiên co lại, môi khẽ nhếch, suýt chút nữa là người câm đã lên tiếng rồi.

Hắn ta không kìm được bật cười: "Không cần, đã khuya lắm rồi, lười tắm."

"Vậy thôi. Phong Linh, ngươi phải hầu hạ công tử thật tốt đấy."

"Phong... Linh..." Triệu Hoài Tễ liếc về phía Ngụy Chiêu: "Tên rất hay."

Ngụy Chiêu: "..."

Hắn đi theo Triệu Hoài Tễ vào phòng, tiện tay khóa cửa từ bên trong.

Triệu Hoài Tễ chợt giật thót, mặc dù người trước mặt này luôn im lặng trong Kim Điện, nhưng hắn là một sát thủ thật sự.

Hắn thật sự biết gϊếŧ người đó.

Mặc dù Triệu Hoài Tễ hoảng hốt trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn có thể duy trì nụ cười như trước, thậm chí còn đang nghĩ phải làm sao mới có thể đóng vai một khách làng chơi. Hắn ta chưa từng tới thanh lâu, chỉ nghĩ là, một khách làng chơi thật sự hẳn là sẽ không cư xử đúng mực như chính nhân quân tử được, đối mặt với nữ tử thanh lâu, phải thể hiện gì đó.

Nghĩ như vậy, hắn ta hơi do dự, đặt tay lên thắt lưng của Ngụy Chiêu.

"Tiểu nương tử, eo của nàng còn rất nhỏ."

Khóe mắt liếc sang, tay phải Ngụy Chiêu biến thành móng vuốt (*), hiển nhiên là đang tụ lực.

(*) Các ngón tay gập lại giống như móng vuốt.

Triệu Hoài Tễ lập tức bỏ tay ra, nói: "Bổn công tử muốn uống rượu, rót rượu cho bổn công tử!"

Tay Ngụy Chiêu lúc này mới thả lỏng, đi tới trước bàn, vừa rót rượu, vừa lấy ra một lọ thuốc từ trong ngực. Hắn đưa lưng về phía Triệu Hoài Tễ, nhưng Triệu Hoài Tễ có thể nhìn thấy rõ ràng, lúc hắn bỏ thuốc dường như là sợ lượng thuốc không đủ, bàn tay còn rắc hai lần, thậm chí còn lắc lắc bình rượu.

"..."

Triệu Hoài Tễ ngồi xuống bàn, Ngụy Chiêu bưng một ly rượu tới, đưa cho hắn.

Triệu Hoài Tễ cười nói: "Tốt lắm!"

Một bàn tay hắn ta bưng ly rượu lên, bàn tay còn lại lấy từ trong ngực ra một thỏi bạc, đưa cho Ngụy Chiêu.

Ngụy Chiêu do dự một chút rồi mới đưa tay nhận lấy bạc. Triệu Hoài Tễ nhân lúc hắn đưa tay ra, hắn ta nghiêng ngón tay, thỏi bạc kia tức khắc từ trên tay hắn ta rơi xuống đất.

Sắc mặt Ngụy Chiêu cứng đờ, suy nghĩ một chốc, rốt cuộc vẫn ngồi xổm xuống nhặt nó lên.

Khi hắn đứng lên, nhìn thấy vị khách kia đã uống xong rượu trong ly, đặt ly rượu lên trên bàn.

Vị khách ngáp: "Buồn ngủ quá..."

Triệu Hoài Tễ nằm trên bàn, giả vờ ngủ.

Ngụy Chiêu thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng giải quyết được vị khách phiền phức này.

Hắn đứng tại chỗ suy nghĩ một chút, nhìn thoáng qua ly rượu, thầm nghĩ người này uống rượu, sáng mai tỉnh lại nói không chừng sẽ bị gián đoạn hồi ức, chưa chắc sẽ nhớ rõ chuyện xảy ra tối nay, như vậy hắn vẫn có thể trà trộn ở chỗ này thêm một ngày.

Hắn đi tới trước bàn, quàng một cánh tay dưới cổ vị khách, túm cổ hắn ta kéo lên giường. Vị khách này thân hình cao lớn, đúng là có hơi nặng, cũng may võ công của hắn cao cường, chút trọng lượng này đối với hắn không tính là gì.

Triệu Hoài Tễ: "..."

Hắn ta bị nghẹt thở, xuýt nữa là ngỏm luôn rồi.