Chương 10

Ngụy Chiêu cho phu xe một ít tiền, để cho gã tăng nhanh tốc độ, phu xe cầm tiền, cũng thật sự ra sức đánh xe.

Trời vừa tối, Ngụy Chiêu đã chạy tới Thủy Tiên Lâu.

Phu xe nhìn Ngụy Chiêu xuống xe, trực tiếp đi tìm tú bà, khoa tay múa chân tỏ vẻ mình muốn bán mình.

Gã há to miệng.

Cô nương này vội vã đi tới thành Lâm Nguyệt như thế, là vì vội vã tới bán mình? Loại chuyện này có cần gấp như vậy sao?

Bà chủ Thủy Tiên Lâu họ Tề, mọi người đều gọi bà ta là Tề ma ma. Bà ta vừa nhìn thấy Ngụy Chiêu hai mắt lập tức sáng rực lên, nhưng tới khi bà ta phát hiện "Cô nương" này không biết nói, trong lòng cũng có chút thất vọng.

Bà ta nhỏ giọng hỏi một câu: "Hay là không phải... thiếu nữ trong trắng?"

Ngụy Chiêu lắc đầu, hắn là một nam nhân, đương nhiên không phải thiếu nữ trong trắng.

Tề ma ma càng thất vọng hơn, bà ta đưa một tay ra: "Vậy ma ma chỉ có thể cho ngươi năm mươi lượng."

Ngụy Chiêu làm bộ mất mát, thở dài, rối rắm một hồi lâu rồi mới gật đầu.

Tề ma ma cười híp mắt cầm tờ khế ước bán thân bảo Ngụy Chiêu ấn dấu tay, vui vẻ cất đi.

"Được rồi, ta tìm cho ngươi một gian phòng, đêm nay ngươi nghỉ ngơi trước. Chờ ngày mai gặp các thiếu gia công tử giàu có ta sẽ đưa ngươi ra. Ta nhớ rõ vị Liễu công tử kia ngày mai sẽ đến... Đúng là hắn, hắn vẫn oán giận chỗ này của ta đều là khuôn mặt quen thuộc, nhìn thấy khuôn mặt mới lạ này của ngươi khẳng định có hứng thú, sẽ nguyện ý ra giá cao! Ngươi tốt nhất là hầu hạ hắn, sẽ được rất nhiều tiền thưởng đấy!"

Ngụy Chiêu vào phòng, không lâu sau lại lẻn ra. Hắn làm như không có việc gì đi vào một gian phòng trống, đóng cửa lại, lục lọi khắp nơi ở trong phòng.

Lúc này đúng lúc Thủy Tiên Lâu làm ăn, rất nhiều phòng đều đang có khách ở bên trong, hắn cũng không tiện đi vào. Trong lòng nhớ kỹ phòng nào đã lục soát qua, những phòng chưa lục soát đợi ngày mai lại đi lục soát, ban ngày không có khách đến, hơn một nửa số phòng sẽ trống không.

Trong lúc này có đυ.ng phải Tề ma ma vài lần, bà ta cũng không để ý, chỉ coi người mới này đang quen thuộc với hoàn cảnh, mặc kệ hắn đi lại.

Lục lọi rất nhiều gian phòng, cũng không tìm được chút tung tích nào của Ngọc tỷ truyền quốc. Ngụy Chiêu không cam lòng, cảm thấy có thể mình đã bỏ sót chỗ nào đó, thế là lại bắt đầu tìm lại từ đầu.

Đêm đã khuya, các khách khứa ai nấy đều ngủ yên, toàn bộ Thủy Tiên Lâu dần dần yên tĩnh lại.

Tề ma ma cũng buồn ngủ, bà ta đang chuẩn bị đi ngủ, giương mắt nhìn thấy bên ngoài đi vào một người nam nhân. Bà ta cố gắng giữ vững tinh thần, cười nghênh đón: "Công tử muộn như vậy mới đến, để ta đây gọi các cô nương đến tiếp công tử!"

Bà ta chào hỏi một tiếng, mấy cô nương lập tức lắc lắc vòng eo đi xuống lầu, đi về phía người nam nhân kia.

Tề ma ma cười nói: "Trông công tử rất lạ mắt, lần đầu tiên tới sao? Xưng hô như thế nào?"

Triệu Hoài Tễ hơi chần chờ, nói: "Quý Hồi."

"Mời Quý công tử đến xem các cô nương ở chỗ chúng ta nào, ai nấy đều rất xinh đẹp!" Tề ma ma cười dẫn hắn đến xem những cô nương kia.

Những cô nương không có khách ở đây thực ra đều khá bình thường, hoặc là lớn tuổi, hoặc là dáng người không đẹp, hoặc là dung mạo không được đẹp lắm.

Triệu Hoài Tế chỉ khẽ cười khẩy: "Chỉ như này thôi à?"

Tề ma ma đánh giá hắn ta, thấy vóc dáng hắn ta rất cao, dáng người cao ngất, tuy rằng mặt mũi không đẹp lắm, nhưng cũng không khó coi. Trên người hắn mặc bộ y phục vải thô, nhưng lại mặc ra một loại cảm giác cao quý ngàn vàng.

Bà ta đã gặp vô số người, biết chỉ có những thiếu gia quý tộc mới có thể chú trọng dáng vẻ như thế, giơ tay nhấc chân đều mang theo khí chất cao quý, bà ta nghĩ đến hắn ta không phải là người bình thường. Nghe nói hiện tại có vài gia đình quý tộc làm việc khiêm tốn, ra ngoài vốn không thích mặc tơ lụa.

"Hoa khôi nhà các ngươi đâu?" Triệu Hoài Tễ lập tức hỏi.

Hắn đương nhiên biết, đến giờ này rồi, chỉ sợ hoa khôi đã có khách từ lâu.

Quả nhiên, Tề ma ma bất đắc dĩ nói: "Công tử tới chậm, nàng ấy đã nghỉ ngơi rồi."

Triệu Hoài Tễ giả vờ thất vọng mà thở dài: "Được rồi, ta đây coi như nơi này là khách điếm, tùy tiện ngủ một đêm, không cần ai tiếp."

Hắn ta tiện tay lấy ra một thỏi bạc: "Tiền ta cho ngươi không ít, ngươi cũng không thiệt thòi."

Tề ma ma nhìn thỏi bạc kia chừng hai mươi lượng, quả nhiên ra tay hào phóng. Nếu đêm nay bà ta không hầu hạ hắn ta được hài lòng, chỉ sợ ngày mai hắn ta tỉnh dậy rời đi, sau này cũng sẽ không quay lại nữa.

Nhưng mấy cô nương này thật sự là tư sắc bình thường, công tử phú quý này chướng mắt cũng bình thường, ánh mắt của hắn ta cao, nếu không phải là mỹ nhân nổi bật, e rằng không giữ được hắn ta.

Bà ta nhìn ra hắn ta tới đây lần đầu tiên, biết lần trải nghiệm đầu tiên này có liên quan đến việc hắn ta có thể hay không trở thành khách quen hay không, tuyệt đối không thể qua loa.

Vốn dĩ trong tay bà ta có không ít cô nương xinh đẹp, nhưng lúc này họ đều có khách cả rồi.

Ngoại trừ......

Trước mắt bà ta đột nhiên sáng lên, cười nói: "Công tử không ngại... cô nương không biết nói chuyện chứ?"

Triệu Hoài Tế nghĩ thầm, muốn nhét người câm cho mình đấy à?

"Tất nhiên là ngại." Hắn ta thản nhiên nói: "Tìm không có thì thôi, ta mệt mỏi, muốn đi ngủ, có gian phòng khách là được rồi."

Tề ma ma cười nói: "Xem người trước một chút thôi! Cô nương ấy rất xinh đẹp, dù sao công tử tìm cô nương cũng không phải để nói chuyện phiếm, không biết nói chuyện còn yên lặng nữa, đúng không? Đi, đưa người mới tới đây!"

Triệu Hoài Tễ cũng không sốt ruột, nghĩ thầm cho dù người nọ trông như thế nào, mình chỉ nói chướng mắt là được rồi. Hắn ta tới để tìm Ngọc tỷ truyền kỳ, bên người mang theo cô nương xa lạ sẽ làm lỡ chuyện. Cũng không biết lúc này Ngụy Chiêu đã đến chưa, hắn ta không nhận được tin tức Ngụy Chiêu đã ra khỏi thành, cũng không biết lúc này hắn đang ở đâu. Nếu bị hắn lấy trước, vậy thì hỏng bét.

Mấy cô nương không được chọn kia đã sớm thành thói quen, cũng không nhiều lời, quay đầu bỏ đi.

Một bà tử (*) dưới tay Tề ma ma lên tiếng, đi lên lầu tìm người.

(*)bà tử - 婆子 : cách gọi người phụ nữ lớn tuổi.

Bà tử tìm hồi lâu, cuối cùng mới tìm thấy Ngụy Chiêu trong phòng củi.

Văn thư thân phận của Ngụy Chiêu là giả, tên cũng lấy tùy tiện. Sau khi đến đây, Tề ma ma đã đặt cho hắn một cái tên khác, gọi hắn là "Phong Linh". Các cô nương trong thanh lâu này đều lấy tên các loài hoa, nên tự nhiên cũng lấy tên hoa đặt cho hắn.

"Ngươi, nha đầu kia, làm gì trong phòng củi thế?" bà tử cau mày nhìn Ngụy Chiêu khiến cho cả người bẩn thỉu, lúc này cũng không kịp tắm rửa, chỉ phủi nhẹ cho hắn vài cái rồi nói: "Đi thôi, đi gặp khách."

Ngụy Chiêu giật mình, gặp khách? Không phải nói ngày mai mới gặp khách sao?

Hắn vốn định sáng mai tìm thấy Ngọc tỷ truyền quốc rồi bỏ trốn, nếu như không tìm thấy, buổi tối hắn sẽ bỏ thuốc mê cho tên Liễu công tử đó rồi tiếp tục tìm.

Nhưng nếu đêm nay hắn bỏ thuốc mê cho khách, sáng sớm ngày mai nhất định sẽ bị phát hiện, có thể sẽ không ở lại được nữa.