Chương 9

Mấy ngày trước Ngụy Chiêu nhận được thư của "Sư phụ", nói rằng mấy tin tức lúc trước hắn gửi tới không có một tin nào có ích. Nước Thanh An sẽ không nghị luận chuyện quân sự ở trên triều, điểm này Ngụy Chiêu biết, nhưng hắn cũng không nghĩ tới vậy mà một chút tin tức có ích cũng không nghị luận, chỉ là một vài chuyện cuộc sống dân chúng linh tinh. Chuyện này có ích đối với nước Thanh An, nhưng lại vô dụng với hắn.

Ngụy Chiêu rất rõ ràng, bây giờ hắn cần nhanh chóng lập công, bằng không thì không bao lâu nữa "trừng phạt" của Thiên Dạ sẽ rơi xuống trên người hắn.

Thiên Dạ không nuôi người rảnh rỗi, hắn bị phái tới làm nội gián, nếu như không thể lập công thì sẽ bị phạt.

Tìm được Ngọc tỷ truyền quốc là một công lớn, sẽ cải thiện được tỉnh cảnh hiện tại của hắn rất nhiều. Nếu đã nhận được được tin tức này, nhất định hắn phải dốc hết sức để tìm.

Thành Lâm Nguyệt cách thành Giai An nơi Ngụy Chiêu ở một ngày đường, cộng thêm lộ trình đi về, thời gian ba ngày cũng đủ rồi.

Sau khi rời khỏi Ngụy phủ, Ngụy Chiêu nhìn quanh bốn phía, thấy không có ai đi theo, cho nên hắn dọc theo ngõ nhỏ phía sau đi vào trong, đi tới một cái cửa trạch viện. Hắn cũng không gõ cửa, trực tiếp dùng khinh công bay lên, trèo tường vào trong.

Trong viện có một thiếu nữ đang ngồi phơi nắng, nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, nheo mắt nói: "Đệ tới rồi? Có chuyện gì?"

Thiếu nữ có vẻ ngoài thanh tú xinh đẹp, trên người mặc bộ y phục màu trắng, ngồi ở dưới gốc cây hoa đào, tựa như tiên tử trong tranh.

Ngụy Chiêu nói: "Thanh Dao tỷ, đệ muốn đi thành Lâm Nguyệt tìm Ngọc tỷ truyền quốc, nếu là có thể tìm được, có lẽ có thể lập được công lớn, đều có lợi cho cả hai chúng ta. Tỷ phải giúp đệ!"

Thanh Dao lại lắc đầu: "Tỷ nhận nhiệm vụ khác rồi, ngày mai phải lên đường, lần này e là không giúp được cho đệ, tự đệ cẩn thận một chút."

Ngụy Chiêu có chút thất vọng: "Lúc đầu đệ cho rằng, nếu tỷ giả thành nữ tử thanh lâu trà trộn vào, cho dù có đi lại khắp nơi cũng sẽ không khiến người khác nghi ngờ. Còn đệ... nếu đóng giả làm khách làng chơi mà chạy khắp nơi sẽ bị người khác chú ý."

"Vậy đệ giả vờ làm tên sai vặt là được." Thanh Dao nói.

"Nhưng đâu phải ngày nào thanh lâu cũng gọi tên sai vặt đâu?"

"Thế thì..."

Thanh Dao suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên cười: "Nếu không, đệ giả làm nữ tử thanh lâu?"

Ngụy Chiêu ngơ ngác: "Hả?

"Dung mạo của đệ đẹp như vậy, cho dù cải trang thành nữ, cũng rất xinh đẹp, tin tỷ đi!" Thanh Dao cười híp mắt ấn Ngụy Chiêu xuống ghế: "Hơn nữa, đệ giả làm nữ tử ra khỏi thành, cũng sẽ không có ai nhận ra đệ, chẳng phải một mũi tên gϊếŧ hai con chim sao?"

Ngụy Chiêu giật mình.

Vốn dĩ hắn cũng có chút lo lắng, nếu lúc ra khỏi thành bị ai đó nhận ra báo cho Hoàng đế biết, thì hắn nên giải thích như thế nào đây. Hắn bởi vì bị thương nên xin nghỉ, không ở trong nhà dưỡng thương cho tốt mà đi ra khỏi thành sẽ rất kỳ lạ.

Đây ngược lại đúng là một cách.

Hắn lập tức đồng ý.

Thanh Dao rất giỏi cải trang, nàng lấy y phục của mình ra cho Ngụy Chiêu thử một chút, bờ vai của Ngụy Chiêu tương đối rộng, nhưng hắn rất gầy nên cũng có thể mặc vừa.

Thanh Dao ôm vài phần thú vị, cầm lấy son phấn, trang điểm cho Ngụy Chiêu.

Hồi lâu, nàng thu dọn xong, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Ngụy Chiêu trở nên có chút cổ quái.

Nàng thở dài, cầm lấy gương đưa cho hắn.

"Thật là đẹp," trong ánh mắt nàng lại có vài phần hâm mộ: "Tỷ vẫn cảm thấy dung mạo của đệ rất đẹp, trang điểm lên quả thật là một đại mỹ nhân khuynh thành mà."

Ngụy Chiêu: "..."

Nhưng giọng hắn không thể thay đổi, nếu như giả làm nữ tử, thì chỉ có thể giả làm cô nương câm.

Sau khi rời khỏi chỗ Thanh Dao, Ngụy Chiêu thuê một chiếc xe ngựa, hắn dùng tay khoa tay múa chân, một câu cũng không có nói, phu xe đó chỉ coi hắn là người câm, cũng không để ý, dù sao có tiền là đủ rồi, lão là rất nguyện ý chở theo một tiểu cô nương xinh đẹp.

*****

"Bệ hạ, người thật sự muốn đích thân đi tìm Ngọc tỷ truyền quốc?" Diệp Thành Đức quỳ trên mặt đất: "Không được đâu bệ hạ, dọc theo đường đi không biết có bao nhiêu nguy hiểm, bệ hạ không thể đi mạo hiểm được!"

Triệu Hoài Tễ nói: "Coi như là đi thị sát dân tình, trong tay trẫm có một chiếc mặt nạ dùng rất tốt, sau khi đeo lên sẽ không bị ai nhận ra. Thiên hạ của trẫm quốc thái dân an, lanh lảnh Càn Khôn, một dân chúng bình thường thì có thể gặp phải nguy hiểm gì chứ?"

(*) Lanh lảnh Càn Khôn [朗朗乾坤]: lảnh lảnh: Sáng sủa và trong trẻo; càn khôn: Ban đầu là tên hai quẻ trong Chu Dịch, dùng để chỉ trời và đất, thế giới, v.v. Mô tả rằng rõ ràng chính trị và thế giới hòa bình. Có thể hiểu như là công bằng bình đẳng

"Nhưng mà..."

"Được rồi, việc này không cần bàn lại. Trẫm sẽ để ám vệ đi theo, ngươi chỉ cần coi chừng triều đình, đừng để tin tức bị tiết lộ ra ngoài là được. Dù sao Ngụy Chiêu không có ở đây, tin tức cũng sẽ không truyền ra ngoài."

Diệp Thành Đức thấy thái độ kiên quyết của hắn ta, cũng chỉ có thể gật đầu: "Lão thần nhất định tận tâm tận lực."

Triệu Hoài Tễ gật gật đầu, để cho ông ấy đi xuống.

Không phải hắn ta không nghĩ tới trực tiếp lục soát Thủy Tiên Lâu, nhưng như vậy chờ Ngụy Chiêu đến khó tránh khỏi sẽ nảy sinh lòng nghi ngờ. Trước mắt chỉ có thể âm thầm lấy Ngọc tỷ truyền quốc đi, không nên kinh động bất luận kẻ nào thì tốt hơn.

Hắn ta sai người mang tới chiếc mặt nạ kia, thoa một lớp mỡ điều chế đặc biệt, rồi dán nó lên mặt.

Tấm mặt nạ đó được chế tạo cực kỳ tinh xảo, hoàn toàn nhìn không ra một tia sơ hở. Hắn ta soi gương, chỉ thấy trong gương là một gương mặt nam nhân vô cùng bình thường. Không thể nói nó xấu, nhưng cũng không thể nói là đẹp, đó là cái loại nhìn lướt qua là quên, đặt ở trong đám đông sẽ không bị nhiều người liếc mắt một cái.

Lại thay một bộ y phục vải thô màu xanh, Triệu Hoài Tễ nhìn mình trong gương hài lòng gật đầu.

Rất tốt, hắn ta như vậy, coi như là thái giám kề cận theo hắn mười mấy năm cũng không nhận ra.