Chương 7: Nghi ngờ

Nhậm Trường Không nhìn hồi lâu nhưng không tìm thấy lý do, thầm thở dài, chẳng lẽ lúc trước y đã làm mất thanh kiếm mà hắn tặng rồi, nhưng không có khả năng a, Hoài Quân từ trước đến nay đều là người cẩn trọng, tính tình nghiêm túc, huống chi đó là vật rất quan trọng.

Ngay cả cái mai rùa mình tiện tay tặng y đều cất giữ cẩn thận như vậy, không thể nào y lại coi nhẹ thanh kiếm y coi như bảo vật được.

Màn đêm sâu thẳm, cả căn phòng được thắp sáng bởi ánh đèn vàng to như hạt đậu mờ ảo tràn ngập bầu không khí yên tĩnh.

Nhậm Trường Không từ từ nhắm lại mi mắt chìm vào giấc ngủ say!

Kim quang trong phòng vang lên, nhất thời chỉ có thể nghe thấy tiếng thở nhẹ của Nhậm Trường Không cùng hổ ngốc.

Hoa Hoài Quân chậm rãi mở to mắt, đôi mắt mùa thu sáng lên một tia lạnh lẽo, quay đầu nhìn về phía tâm tình to lớn "Dịch Minh" này.

Anh nhẹ nhàng đứng dậy, không phát ra tiếng động, có chút hiện hiện ánh băng lam nhìn người đàn ông trên giường với ẩn ý khó giải thích.

Linh lụa màu trắng được một đôi tay vô cùng linh hoạt cởi ra, lộ ra màu sắc chân chính.

Đó là một thanh hiện ra hàn quang cốt kiếm, toàn thân từ màu trắng kiếm cốt tạo thành, đầu mũi kiếm khắc ba rãnh máu sâu, toàn thân kiếm không có một tia hoa văn, đơn giản nhưng vô cùng thô bạo, Một thanh kiếm dùng để gϊếŧ người!

Hoa Hoài Quân huy động kiếm, chậm rãi bay lượn ở trên người Dịch Minh, đồng thời dùng đầu ngón tay chạm nhẹ huyệt ngủ của hắn, khiến hắn càng ngủ càng sâu.

Bạch Cốt Kiếm không ngừng xoay một vòng, như đang tìm kiếm thứ gì đó, thân kiếm ẩn ẩn phát ra hồng quang, phát ra âm thanh rõ ràng!

Hoa Hoài Quân không khỏi nhíu mày, làm sao có thể? Chẳng lẽ mình đoán sai rồi? Chẳng lẽ thật sự không có chút tàn

hồn của Sư tôn trong cơ thể người này sao?

Cánh môi mấp máy bỗng càng thêm tái nhợt, Hoa Hoài Quân ánh mắt có chút sững sờ, vậy tại sao Dịch Minh lại mang đến cho y một cảm giác quen thuộc như thế, giống như, giống như Sư Tôn vậy?

Chẳng lẽ lần này lại bị ma đầu Tây Thông lừa?

Thế nhưng vì sao mình trước kia không có loại cảm giác này?

Hoa Hoài Quân nhìn chằm chằm vào Dịch Minh, biểu lộ càng thêm khủng bố âm trầm.

Một lúc lâu sau, anh quay lại nhìn con hổ đang ngủ say, khẽ búng tay.

Lục Tình Sí Diễm Hổ còn đang say ngủ lập tức đứng dậy, đôi kim sắc trong veo của dã thú đỏ rực, nghe được mệnh lệnh "ăn" quen thuộc của chủ nhân, nó ngoan ngoãn đi về phía Hoa Hoài Quân.

Có một tiếng gầm lặng lẽ, và những chiếc răng sắc nhọn hung dữ của con vật phát ra ánh sáng lạnh lùng khát máu.

Còn đâu dáng vẻ dễ thương cách đây không lâu.

Hoa Hoài Quân ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của Lục Tình Sí Diễm Hổ, xương tay thon dài, trắng nõn như ngọc, thậm chí đầu ngón tay còn sáng lên màu trắng nhạt trong suốt, năm ngón tay linh hoạt xuyên qua lớp lông dày, như ẩn như hiện.

"Ngươi đi kiểm tra cẩn thận một chút, hắn đến cùng có hay không tàn hồn của sư tôn."

Lục Tình Sí Diễm Hổ nhảy lên giường, vây quanh ngửi không ngừng nam nhân trên giường, tiếc là không có nói ra suy nghĩ của Hoa Hoài Quân.

“Thật là một con hổ ngu ngốc, quả nhiên không thể trông cậy vào ngươi.” Hoa Hoài Quân cười nhạt, lạnh lùng tràn đầy chế giễu.

“Lại đây.” Hoa Hoài Quân lại vẫy tay, Lục Tình Sí Diễm Hổ lẳng lặng đáp xuống sàn, nghiêng đầu nhìn về phía chủ nhân.

Từ trong ngực móc ra một cái Truyền Âm Phù, Hoa Hoài Quân ngồi xổm người xuống, trong mắt hiện lên sự chật vật, suy nghĩ một hồi vẫn là nhẹ giọng phân phó nói: "Đi đưa cho" người câm ", để hắn mau tới Hoài Quân đỉnh một chuyến. "

Lục Tình Sí Diễm Hổ mở lòng bàn tay ra, đầu lưỡi mọc đầy gai ngược liền đem nó đưa vào trong miệng, sau đó cọ xát đầu gối của chủ nhân, đuôi hổ điên cuồng lay động mấy lần, liền phi vọt nhanh ra ngoài cửa, nghịch ngợm khiến cả phòng đầy tuyết.

Sau khi Hoa Hoài Quân đóng cửa lại, liền đứng trước cửa sổ nhìn tuyết rơi dày đặc ngoài cửa sổ, ánh mắt tan rã, suy nghĩ không tự chủ đôi mắt vô tình lướt qua Dịch Minh.

Giống a, thật rất giống.

Dịch Minh vừa rồi nhìn hắn với ánh mắt giống hệt Sư Tôn, thời gian đã trôi qua quá lâu, y cho rằng y đã giấu đi ký ức của Sư Tôn vào nơi sâu nhất trong trí nhớ. Lại không nghĩ rằng chỉ vì một ánh mắt, y liền có thể nhớ lại mọi chuyện trong quá khứ! Trong ánh mắt tức giận lại chứa sự đau lòng khiến hắn nhất thời có chút thất thố, cảm giác như trở về quá khứ!

Gió và tuyết ngoài cửa sổ càng thêm cuồng bạo, cuồng phong thổi ngang qua đỉnh Hoài Quân trống trải với tiếng rít chói tai.

Hoa Hoài Quân đặt tay trên sợi dây cung cửa sổ đột nhiên siết chặt, ngón tay dùng sức, ánh mắt vốn dĩ mềm mại lập tức trở nên lạnh lẽo, cho nên, hắn mới không thể buông tha cho tên Tây Thông đó, sớm muộn có một ngày, sớm muộn có một ngày y sẽ đem tên đó chém thành trăm mảnh, đem linh hồn của hắn ta rút ra đời đời kiếp kiếp phải hiến tế trong lò lửa của vạn ma, để hắn vĩnh viễn không được siêu sinh.

Hận thù vặn vẹo tràn ngập trên khuôn mặt thanh tú, khiến cho khuôn mặt xinh đẹp của Hoa Hoài Quân bị tầng tầng lớp lớp sương mù, phảng phất như ác quỷ, khiến người ta lạnh gáy.

"Người câm" bị Lục Tình Sí Diễm Hổ lôi một đường kéo đến nhanh chóng, trong nháy mắt nhìn thấy khuôn mặt bị ma ám của Hoa Hoài Quân.

Cái tên tổ tông này lại nổi hứng gì nữa vậy !

Trọng Sơn bị gió từ trên đỉnh Hoài Quân thổi lạnh thấu xương, thân thể nấp sau lưng Lục Tình Sí Diễm Hổ, run rẩy bước vào phòng, bất lực nhìn Hoa Hoài Quân sắc mặt lạnh lùng, ngón tay dùng linh lực giữa không trung “Muộn như vậy rồi! Đến cùng là có việc gì? "

Hoa Hoài Quân chậm rãi đi đến bên giường, từ trong ngực lấy ra Huyền Khí Ma Giáp đưa cho hắn, còn chưa kịp nói, Trọng Sơn đã vội vàng ra hiệu cho rằng hắn đã biết.

Hắn trong lòng thầm trợn tròn mắt, hắn biết gọi hắn đến đây là muốn xem bói chuyện này! Đều đã qua vô số năm, người bạn tốt này của hắn còn không hết hi vọng, cứ mấy chục năm lại hỏi hắn đi bói xem hồn phách của sư tôn y đến cùng đang ở đâu!

Có đôi khi thỉnh thoảng hắn rất thông cảm với sư tôn Huyền Vi Đạo Quân của y đã qua đời từ lâu, hết lần này tới lần khác Hoa Hoài Quân phảng phất hành động điên rồ, chính là không tin sự thật này.

Tông Chủ Tây Thông của Ma Tông cũng thế, mỗi năm đều tìm, năm nào cũng tìm, hai người đánh nhau phân cao thấp đến cùng vẫn luôn tin rằng Huyền Vi Đạo Quân vẫn còn sót lại tàn hồn lưu lạc bên ngoài. Nhưng làm sao có thể, khi Huyền Vi Đạo Quân đã ...

Suy nghĩ của anh bị cắt ngang bởi ánh mắt lạnh lùng của người bạn tốt kia, Trọng Sơn có thể cảm giác được lông tơ trên da mình dựng đứng.

Hắn âm thầm thở dài, vô cùng thuần thục đem Huyền Quy giáp ở trên không, động tác nhanh chóng kết thành thủ ấn, sợi tơ linh lực màu vàng óng quấn quanh mai rùa như ngọc, từng tia từng sợi phát sáng nhanh vọt bay tới giường nam nhân, tĩnh tâm chờ kết quả.

Linh lực nhanh chóng bị tiêu hao, thời gian từng chút một trôi qua, trong căn phòng tĩnh mịch chỉ có thể nghe thấy tiếng gió tuyết rít gào bên ngoài, cuối cùng, Trọng Sơn hạ cử chỉ, lau mồ hôi trên thái dương, trầm ngâm vài cái, hít sâu đối mặt với Hoa Hoài Quân, người đã nhìn chằm chằm vào hắn, nhẹ nhàng lắc đầu, bên trong cơ thể nam nhân nằm trên giường là một linh hồn hoàn toàn mới, không có chút tàn tích nào của Huyền Vi Đạo Quân.

Trọng Sơn cúi đầu, không đành lòng nhìn kỹ vào mắt bạn mình.

Hắn không hiểu tại sao tất cả những người biết đến sự tình của Hoa Hoài Quân đều không tin !?

Chao ôi! Thế gian gian khổ biết bao, dù tu luyện trường sinh bất tử cũng không thể tha.

Trọng Sơn sờ sờ cổ mình, không khỏi mỉa mai, chẳng lẽ chính y cũng không thể buông tha cho hoang tưởng của chính mình sao?

Vừa nghĩ như thế mình ngược lại là chó chê mèo lắm lông.

Chỉ là Trọng Sơn đã tỉnh táo lại, Hoa Hoài Quân vẫn là chìm vào vũng lầy.

Hoa Hoài Quân thu lại Huyền Quy giáp, cẩn thận thu vào lòng, mím môi tái nhợt, vẫn có chút chưa từ bỏ ý định: "Nhưng ánh mắt của hắn khiến ta cảm thấy rất giống Sư tôn."

Trọng Sơn ngẩng đầu, nhìn người bạn thất bại vô số lần mà vẫn không chịu thua, đưa tay lên trời dùng linh lực ra hiệu: "Hắn không phải! Hoa Hoài Quân, ngươi nên tỉnh lại đi! Chính là nằm mơ! Ngươi lầm ba ngàn năm cũng nên tỉnh lại rồi!"

Hoa Hoài Quân nhìn thần sắc chậm rãi tiêu tán trong không khí, trong lòng thắt lại, ảm đạm nhìn Trọng Sơn, nhếch khóe môi, thanh âm như gió mát ngọc thạch, Thanh Hàn thấu xương nói: "Tại sao ta phải từ bỏ? Sư tôn khẳng định vẫn còn tàn hồn trên thế gian, ta có thể cảm nhận được! " Ngữ khí kiên định, dứt khoát, lời nói mang theo sát khí điên cuồng." Huống chi Tây Thông hắn vẫn còn sống rất tốt. Trọng Sơn, thế gian này thật buồn cười, tội ác chồng chất ngược lại trường mệnh thiên tuế, ngươi nói, thế gian này có phải là rất buồn cười!"

Trọng Sơn nhắm mắt lại không nhìn người bạn đã hóa điên này nữa, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ và nói ra một sự thật: "Huyền Vi Đạo Quân nếu là còn sống, hắn khẳng định sẽ hi vọng ngươi có thể thật tốt phi thăng thành tiên, mà không phải vẫn hãm tại quá khứ, còn tiếp tục như vậy tâm ma của ngươi liền áp chế không nổi nữa!"

Nghe vậy, Hoa Hoài Quân cười lạnh, khuôn mặt xinh đẹp lạnh như băng phát ra tiếng khinh thường mạnh mẽ, mang theo cỗ thề xuống Địa ngục quyết nguyện phá hủy tất cả: "Ta không thành tiên! Ta cũng sẽ không để Tây Thông thành thánh! Chỉ cần ta sống một ngày, ta liền khiến hắn vĩnh viễn không được sống yên ổn!"

Trọng Sơn quay đầu nhìn người bạn đã không còn lý trí, cảm thấy có chút hối hận, tại sao ở trước mặt y lại nhắc tới chuyện cấm kỵ này.

Hắn vội vàng chuyển chủ đề: Vẫn chưa tìm được hoa Huyễn Linh Dao ta muốn sao?

Hoa Hoài Quân kìm lại sát khí nồng đậm trong lòng, chậm một hồi mới lạnh lùng mở miệng: "Đã có manh mối rồi, qua mấy ngày nữa ta đi tìm kiếm của sư tôn sẽ thuận tay giúp ngươi hái trở về."

"Nam nhân kia hắn biết một thanh kiếm khác của sư tôn ngươi?" Trọng Sơn nghi ngờ nhìn người đàn ông đang say ngủ trên giường.

"Hắn nói hắn là Dự Ngôn Sư, có thể phát hiện được." Hoa Hoài Quân dùng linh lụa lại từng tầng từng tầng bọc lại thanh kiếm của mình, cũng không ngẩng đầu lên đáp trả "Nếu như đến lúc đó hắn nói dối, ta sẽ gϊếŧ hắn."

Cẩn thận đừng để bị lừa! Lần trước người của Ma Tông còn lừa ngươi đến thung lũng chết để tìm.

Trọng Sơn như sắp tan nát cõi lòng! Khoa tay không ngừng.

"Yên tâm đi! Lần này ta phát hiện không đúng sẽ sớm hạ thủ "

Trọng Sơn cầm tách trà uống một hơi cạn sạch, vẫy tay với Hoa Hoài Quân rồi rời đi.

Trong phòng, chỉ còn lại Hoa Hoài Quân ngồi ở bên bàn trầm mặc lẳng lặng nhìn kiếm, Lục Tình Sí Diễm Hổ nằm xuống bên cạnh chủ nhân lại ngủ thϊếp đi.