Chương 6: Tức giận

Thật sự là càng lớn càng không ngoan!

Nhậm Trường Không kìm lòng không được mà đi tới bên cửa sổ, định hất đống tuyết trên đầu vai Hoài Quân, không nghĩ tới Hoài Quân cả người lùi lại rất nhanh, ánh mắt đề phòng lạnh lùng nhìn hắn.

Nhậm Trường Không lúc này mới nhớ ra mình không còn là sư tôn của y nữa.

Hiện tại hắn chỉ là một người xa lạ đối với Hoài Quân.

Tác dụng duy nhất là thăm dò tung tích của "Thiên Đạo".

Mím môi một cái, Nhậm Trường Không vươn tay lần nữa đóng kỹ cửa sổ, không còn nhìn Hoài Quân đang đứng dưới ánh trăng sáng nữa.

Quay người lại nép vào bụng con hổ ngốc, hấp thụ hơi ấm của nó, cơ thể lạnh do vừa bị cơn gió lạnh vừa rồi thổi qua.

"Kẹt kẹt" cánh cửa lần nữa bị mở ra, không thể hiểu tại sao Hoa Hoài Quân lại bước vào nơi này. Cứ như vậy đứng ở đằng xa ánh mắt nặng nề chằm chằm nhìn hắn. Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, ánh nến mờ nhạt ấm áp chiếu vào Nhậm Trường Không có chút hơi say rượu. Hắn nhìn qua dáng người cao lớn của Hoài Quân, trong đầu có chút thất thần, tại sao tỉnh dậy sau giấc ngủ, Hoài Quân lại cao lớn như vậy chứ? !

Lông mày của y xa xa, trong mắt dường chứa nước, môi mỏng hơi mím lại, trong trẻo lạnh lùng vô cùng, khuôn mặt thanh tú như một nữ nhân xinh đẹp được bao phủ bởi băng giá, trông vừa lạnh lùng lại diễm lệ, ân, thật kinh diễm. Nhậm Trường Không giật giật ngón tay, nhịn xuống ý nghĩ vừa đến của hắn, nhắc nhở bản thân, Hoài Quân đã không còn là Hoài Quân trước kia dù tu vi Kim Đan kỳ cũng phải nũng nịu muốn ôm muốn ăn kẹo ngày xưa nữa.

Hoài Quân hiện tại hiển nhiên đã kế vị hắn làm phong chủ của Hoài Quân đỉnh, tu vi của y so với hắn trước kia cũng không kém cạnh. Như vậy cũng tốt, lúc đầu lấy Hoài Quân đỉnh chính là vì cho Hoài Quân, cũng có thể coi là "Vật về nguyên chủ" đi ”Nhậm Trường Không nhàn nhạt nghĩ đến.

Một lúc lâu sau, Hoa Hoài Quân mới lên tiếng hỏi: “Ngươi tên là gì?” Giọng nói nhẹ nhàng bay bổng, tựa như sẽ biến mất theo gió, Nhậm Trường Không sờ sờ cằm, sau đó mới nhớ ra mình chưa đặt tên cho thân thể mới này, trong đầu dạo qua một vòng, hắn thực sự nghĩ không ra lấy tên gì cho có vẻ cao thâm, liền tùy ý đáp: "Dịch Minh "

Dịch Minh, tên Dịch, đồng âm cùng dễ dịch, Minh trùng tên và trùng phát âm.

Không nghĩ tới thân thể Hoa Hoài Quân lại chấn động, ánh mắt nhìn hắn như có đao, giống như muốn cạo xuống một lớp da của hắn, Nhậm Trường Không khẽ giật mình, trong đầu lập tức tìm kiếm cái tên này liệu có gì đặc thù, nghĩ một vòng cũng không phát hiện có gì dị thường, không hiểu đè nén sự hoảng sợ trong lòng, bình tĩnh mở miệng: "Cái tên này có vấn đề gì sao?"

Hoa Hoài Quân trở lại bộ dáng bình tĩnh ban đầu, lạnh nhạt nhìn hắn, Nhậm Trường Không ngáp một cái, lau nước mắt sinh lý nơi khóe mắt, bắt đầu đuổi khách: "Trời tối rồi, bên ngoài có tuyết rơi, đạo quân có thể đi rồi! "

Nói xong hắn liền đem thân thể của mình vùi trong bộ lông vô cùng ấm áp của con hổ ngốc, không thèm nhìn đến đồ đệ ngoan khiến hắn bực mình.

Trong lúc đang mơ mơ màng màng vào giấc, một luồng khí lạnh thấu xương lập tức từ má truyền đến toàn thân, Nhậm Trường Không lạnh cóng khẽ rùng mình run rẩy, cả người lập tức bừng tỉnh, tức giận nhìn người trước mặt.

Ngón tay Hoa Hoài Quân vẫn nhẹ ở trên má hắn, không chút nghĩ ngợi buông ra, Nhậm Trường Không chỉ có thể ngửa đầu về phía sau để tránh khí lạnh, kìm nén lửa giận trong lòng, lạnh lùng nói: "Hoài Quân Đạo Tôn còn có chuyện gì? "

Hoa Hoài Quân đột nhiên im ắng nở nụ cười, Nhậm Trường Không sững sờ, thật không hiểu y đang cười cái gì.

Hoài Quân khẽ mở miệng, màu lam sẫm trong mắt nổi lên từng đợt sóng, trong con ngươi sáng màu gợn sóng: "Đây là phòng của ta."

Nhậm Trường Không mở mắt nhìn Hoài Quân đang nói nhảm, trầm mặc.

Đây rõ ràng là phòng của Lục Tình Sí Diễm Hổ, hắn tự tay làm ra!

Nhậm Trường Không nhớ rất rõ lúc đó Hoài Quân ghét con hổ nhỏ này đến mức không thèm nhìn, vẫn là hắn đã bí mật xây dựng một căn phòng bằng linh khí của mình trong lúc Hoài Quân đang tu luyện, không nghĩ tới bây giờ liền thành của ngươi, meo meo meo? Ngươi chẳng phải thậm chí không muốn vào căn phòng này sao?

Hoài Quân chậm rãi đứng lên, khẽ mở miệng: "Trời đã tối rồi, bên ngoài có tuyết rơi, đạo hữu có thể rời đi!"

Nhậm Trường Không nghe lời hắn nói chưa được bao lâu, một ngụm máu già suýt chút nữa phun ra, trước kia làm sao lại không có phát hiện Hoài Quân lại ranh mãnh như vậy? Y thật còn là đồ đệ khéo léo ngoan ngoãn hiểu chuyện đáng yêu trong ấn tượng của hắn sao?

Hoài Quân còn có hảo tâm thản nhiên "Giúp" hắn mở cửa, Nhậm Trường Không nhìn gió tuyết lạnh lẽo thấu xương bên ngoài, hận không thể đem cái tên nghịch đồ "Phạm thượng" đánh một trận, phải biết hắn hiện tại tu vi còn chưa đến Luyện Khí kỳ, ra ngoài chỉ có thể chết cóng!

Nhậm Trường Không nghiến răng nghiến hàm, quật cường với "Hoài Quân".

Đã như vậy, qua ba ngàn năm, liền để ta nhìn xem ngươi ở trước mặt người khác là bộ mặt gì mà không muốn ta biết.

Tại tu chân giới tu luyện đạo tâm vốn bình lặng như nước cuối cùng vẫn là nổi sóng chập trùng, Nhậm Trường Không vốn cũng không phải là người tâm nhạt như nước, trước kia là vì tu vi, vì Hoài Quân, vì nhân thiết chỉ có thể làm cái mặt đơ.

Hiện tại, trong lòng hắn âm thầm quyết tâm, lão tử sống cuộc đời mới không muốn làm "Thượng thanh chi quang" nữa .

Nhậm Trường Không đứng dậy, lưu loát đóng cửa.

Gió tuyết ngoài cửa lập tức bị ngăn cách, trong phòng một lần nữa ấm áp, hắn dựa vào cửa khẽ nhướng mi: “Ta không đi ra ngoài.” Đây là phòng của ta.

Nhậm Trường Không khí thế hùng hổ, gấp mười lần sức mạnh.

Hắn ngược lại muốn xem xem Hoài Quân sẽ làm gì hắn? !

Không nghĩ tới lời nói tiếp theo của Hoài Quân làm hắn chấn kinh bảy hồn ra tám phách, Nhậm Trường Không quả thực không thể tin tưởng lỗ tai của mình, hắn nhìn Hoài Quân vẫn một mặt bình thản , sững sờ phát thanh hỏi: "Ngươi nói cái gì?"

Giọng nói quen thuộc nhưng lại trong trẻo lạnh lùng đến xa lạ của Hoài Quân nhàn nhạt vang lên: "Không đi ra cũng được, chỉ cần ngươi ngủ với ta."

Nhậm Trường Không lần này rốt cục cũng nghe rõ, nhìn Hoài Quân tuyệt mỹ tinh xảo dưới ánh đèn, lý trí lẫn khí chất đều không có, không khỏi có chút tức giận, hắn vươn tay ra, run rẩy không nói nên lời: "Ngươi, lần nữa, nói, nói lại lần nữa."

Quả thực là gan to bằng trời! Thấy sắc liền mờ mắt.

Nhậm Trường Không khí tức giận đến suýt ngất đi, đến tột cùng là ai đem Hoài Quân đoan trang thanh nhã, biết lễ cung thuận trước kia của hắn làm hư rồi?

Hắn muốn đi băm tên đó.

Hoài Quân cau mày, vẻ u sầu vây quanh khuôn mặt tuấn mỹ, thoát tục làm lòng người sinh không đành lòng, nhưng những gì y nói ra có thể khiến Nhậm Trường Không tức giận đến nhất Phật xuất thế, nhị Phật thăng thiên "Ngươi không nguyện ý?"



( nhất Phật xuất thế, nhị Phật thăng thiên, ý chỉ việc chết đi sống lại. Tức giận ở đây chỉ tức quá, tức muốn chết đi sống lại.)




Nhậm Trường Không giận quá thành cười: "Làm sao? Chẳng lẽ ngươi còn muốn ép buộc ta!"

Hắn dự định ngày mai sẽ xuống núi bí mật điều tra xem hơn ba ngàn năm qua ai đã thay đổi Hoài Quân! Chân tướng gì đó trước cút sang một bên đi, lão tử cực nhọc khổ tâm, dốc hết tâm huyết nuôi rau cải trắng lập tức liền biến thành rau cúc vàng.

Hoài Quân lắc đầu.

Nhậm Trường Không trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn trước một chút.

Coi như còn có thể cứu vãn, biết mình không nên làm những điều người khác không muốn, Nhậm Trường Không trong lòng vừa buông lỏng một chút, câu nói tiếp theo của Hoài Quân liền khiến hắn nổ hồn phi phách tán.

Thẳng đến khi bị Hoài Quân đưa lên trên giường, anh vẫn không thể tin được câu “Mặc dù ta không nghĩ đến sẽ ép buộc ngươi nhưng ta có cách khiến ngươi ngậm miệng!” Là lời Hoài Quân vừa nói.

Đây thật sự là Hoài Quân sao! Thật sự là Hoài Quân hắn một tay nuôi nấng sao ! Là Hoài Quân thích mứt quả cuồng nũng nịu yêu dính người sao, Nhậm Trường Không đã từng nghĩ hắn là người hiểu y nhất, y nhu thuận hiểu chuyện, thương yêu đồng môn, tôn sư trọng đạo, phong thái quân tử, vì sao ngủ một giấc tỉnh lại liền biến thành thế này.

Hắn muốn quay đầu lại xem biểu tình của Hoài Quân như thế nào, nhưng thân thể của hắn hoàn toàn không nhúc nhích được, linh khí toàn thân bị phong bế, thân thể cứng đờ như một khối gỗ.

Hoài Quân quấn hắn thành một cục sau đó đẩy hắn xa vào trong góc, sau đó nhắm mắt lại hướng giường bên kia thở nhẹ, cẩn thận tỉ mỉ giữ quần áo mà ngủ.

Nhậm Trường Không quan sát thật lâu, mới nhận ra những gì Hoài Quân nói về việc đi ngủ thực ra chỉ đơn giản là "ngủ".

Bất giác hắn thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng lập tức thoải mái.

Hóa ra là "đi ngủ" như vậy.

Mặc dù lúc ngủ Hoài Quân vẫn mang gương mặt lạnh lùng, đôi môi hồng nhạt hơi nhếch lên trông ngây thơ đơn thuần, trong lòng Nhậm Trường Không mềm lòng không tự chủ được, được rồi, được rồi, Hoài Quân dù sao cũng là chính mình nuôi từ nhỏ đến lớn, một mực bị mình dạy bảo có chút đơn thuần, tâm tính vẫn còn là con nít.

Nhậm Trường Không nhìn y bằng ánh mắt lưu luyến, mang theo một tia cưng chiều mà hắn thậm chí không thể nhận ra, không hổ là đồ đệ của ta, nhanh như vậy đã có thể tu luyện tới cảnh giới của hắn trước kia.

Hoài Quân lông mi khẽ nhúc nhích, làm Nhậm Trường Không giật mình lo là mình nhìn lén bị phát hiện, nhưng Hoài Quân lại không nhúc nhích nữa, an tĩnh nhắm mắt ngủ say.

Ánh mắt Nhậm Trường Không dừng lại trên thanh kiếm trên eo Hoa Hoài Quân, có chút khó hiểu: thanh kiếm này dường như không phải là thanh kiếm mà Hoài Quân sử dụng, lưỡi kiếm được bọc trong nhiều lớp vải trắng, không lộ ra bộ mặt thật, không thể giải thích được. Bội kiếm " Tai Họa" trước kia của Hoài Quân đi đâu rồi?