Chương 8:

Hoa Hoài Quân mất một lúc lâu mới nhấc kiếm đặt vào lòng bàn tay xem xét, nhìn thanh kiếm có hình dáng kỳ lạ này, mặt kiếm tinh xảo phủ sương, càng nhìn càng lộ vẻ lãnh diễm, nhưng lại lộ lộ ẩn ẩn một tia hoài niệm nhàn nhạt.

Đầu ngón tay nhợt nhạt gảy nhẹ thân kiếm, tiếng kiếm ngân vang sắc bén và du dương, giống như lúc trước, Hoa Hoài Quân môi mỏng màu hồng nhạt khẽ mím lại, trong mắt hiện lên một tia ấm áp hiếm thấy, tiếng kiếm kêu đến nay vẫn không thay đổi. Lúc trước y đem Tai Họa lần nữa đi luyện hóa, y vẫn luôn lo lắng tiếng kiếm sẽ thay đổi, ngưng thần nghe một hồi lâu, y mới đứng dậy rời đi.

Trong gió tuyết, Hoa Hoài Quân lẻ loi một mình đi trên con đường mòn, y không có trở về nhà mình, Hoa Hoài Quân mở ra cấm địa sau núi, đi vào một gian nhà đá bí ẩn, nằm xuống đống quần áo, mở to mắt nhìn khung cảnh trong nhà đá, hoàn toàn không có ý đi ngủ, cũng không có ý nghĩ sẽ tĩnh tọa.

Hắn kéo quần áo nơi này bao trùm thân mình, che đi khuôn mặt, hơi thở nhàn nhạt hít lấy mùi thơm trong trẻo của sư tôn, quần áo đã nhiều năm như vậy, cho dù Hoa Hoài Quân có bảo vệ cẩn thận từng li từng tí đến đâu cũng không chống đỡ được thời gian ăn mòn, quần áo hiện ra hơi cổ xưa, những đường nét hoa văn tinh xảo, phức tạp không còn mịn như trước nữa, sờ vào có cảm giác hơi thô ráp.

Hoa Hoài Quân xuyên qua y phục xanh trắng nhìn cách sắp xếp quen thuộc trong nhà, ánh mắt vô tình lướt qua vết kiếm dày đặc trên tường đá trong nhà, nhắm mắt lại, lần này ra ngoài cũng không thành công gϊếŧ chết Tây Thông, lần sau không biết khi nào y mới có thể ra tay ...

Nhậm Trường Không tỉnh lại sau giấc ngủ chỉ cảm thấy càng ngày đói bụng, bước chân yếu ớt bước ra khỏi giường, vô tình giẫm phải một vật ấm áp mềm mại, khiến hắn giật mình, cả người bừng tỉnh, hắn nhìn về phía góc giường có hổ ngốc đang ngáy ooo, ánh mắt lóe lên ý cười, hắn lại sờ sờ bên gối, phát hiện một mảnh lạnh buốt, aizz, thằng nhãi con này lại chạy đi đâu rồi. . .

Nhậm Trường Không hung hăng vuốt ve bộ lông mịn màng của Lục Tình Sí Diễm Hổ, hai tay sờ đến đau, Lục Tình Sí Diễm mới ngao ô một tiếng, đôi kim sắc thú đồng hiện vẻ mê mang, “Hổ ngốc đi tìm gì cho ta ăn đi .” Nhậm Trường Không thì thầm bên tai Lục Tình Sí Diễm Hổ.

"Ngao ô ~" Lục Tình Sí Diễm Hổ tràn đầy năng lượng đứng dậy, chạy vòng vòng quanh chân Nhậm Trường Không một lát mới phi tốc lao ra ngoài cửa!

Nhậm Trường Không mở ra linh khiếu, xoay chuyển linh lực, cảm giác trì trệ bị cuốn đi, hắn đã quen với linh lực mỗi ngày, đột nhiên không có cũng không quen! Nhưng để không làm người khác chú ý, hắn vẫn là chậm rãi tu luyện.

Sau khi rửa mặt xong, Nhậm Trường Không bắt đầu tĩnh tọa.

Cửa phòng đột nhiên có người mở ra, Nhậm Trường Không còn tưởng rằng là Lục Tình Sí Diễm Hổ, không ngờ lại là một người vừa quen thuộc vừa xa lạ!

"Này! Hoa Hoài Quân đâu?" Người tới một mặt vênh vang đắc ý, còn mang theo vẻ trẻ con trên khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp tràn đầy kiêu ngạo, đại Miêu Đồng to lớn cao ngạo hướng về phía hắn, trên người mặc áo gấm lộng lẫy, trông giống một quý công tử ở nhân gian.

Nhậm Trường Không đột nhiên bật cười, cũng không phải là "Quý công tử" sao? Thượng Thanh Tông tổ tiên chính là nhị đại tiên! Tô Nhược Bạch tính tình khi còn bé với hiện giờ giống nhau như đúc. Luôn là bộ dạng rắm thúi "Lão tử thiên hạ đệ nhất", may mắn cậu có Đại Thừa kỳ Thanh Hư che chở cho, nếu không nhất định sẽ phải ăn không ít thua thiệt.

"Tiểu gia ta đang hỏi người ở đâu!" Tô Nhược Bạch nhíu mày không vui, người đàn ông này sao cứ nhìn mình chằm chằm vậy?

Nhậm Trường Không định thần lại, đứng dậy phất tay áo, sau đó lắc đầu, “Ta không biết.” Hắn cười nhẹ.

Hắn nhìn Tô Nhược Bạch, không khỏi giật giật ngón tay, nhịn không được cảm giác xúc động muốn sờ sờ đỉnh đầu, tiểu quỷ so với trước kia cao lớn hơn rồi, tính tình hẳn là đã tốt hơn. Hắn vẫn là không sờ thì sẽ tốt hơn, vạn nhất cậu xù lông, sẽ không hay! Dù sao mình hiện tại đã không còn là Huyền Vi Đạo Quân mà cậu quen thuộc.

Tô Nhược Bạch ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân xa lạ, cánh tay đan xen lẫn nhau khoác lên chỗ khuỷu tay, ánh mắt trong veo có chút gợn sóng Miêu Đồng lại cũng có một tia sắc bén: "Vậy là ngươi người nào? Vì sao ở đây?"

Nhậm Trường Không đột nhiên lên trêu đùa tâm tư, lông mày tuấn tú đều là ý cười nhạt nhẽo: "Ta là Dự Ngôn Sư do phong chủ Hoài Quân đỉnh mời tới, đặc biệt điều tra tung tích của Huyền Vi Đạo Quân."

“Dự Ngôn Sư?” Tô Nhược Bạch nghi ngờ nhìn chằm chằm Nhậm Trường Không, giọng điệu đầy giễu cợt, “Ta nghĩ ngươi chán sống rồi! Lại dám đi lừa gạt Hoa Hoài Quân! Ngươi chẳng lẽ không biết Thương Lan đại lục đỉnh cấp Chiêm Bặc Sư là bạn tốt của hắn sao? Hắn đều nói Huyền Vi. . . Huyền Vi Đạo Quân bây giờ chỉ còn tàn hồn phiêu bạt." Tô Nhược Bạch mím môi "Hắn đều tính không được. "

"Ngươi xem ngươi là cái thứ gì! ? Cũng dám nói mình là Dự Ngôn Sư? Chẳng lẽ ngươi so với phá lão đầu kia còn lợi hại hơn? !" Tô Nhược Bạch Miêu Đồng liếc một cái, trong mắt phát ra sự lạnh lùng mỉa mai, cậu đối với bất luận ai dám lừa gạt Hoa Hoài Quân đều không có hảo cảm.

Những tên khốn đó không có nắm chắc việc tìm ra tàn hồn của Huyền Vi Đạo Quân, nhưng lại thích nói những lời suy đoán lung tung, khiến người bướng bỉnh như Hoa Hoài Quân không ít lần thất vọng.

Đáng ghét nhất là Hoa Hoài Quân vẫn không tin! Vẫn tin tưởng “kiếp bạc” mà phá lão đầu kia đã nói, thật là một cái rắm.

Tô Nhược Bạch càng nghĩ càng tức giận muốn ném kẻ lừa đảo này ra ngoài.

Nhậm Trường Không nhìn thiếu niên tức giận đến đỏ bừng, khóe miệng giật giật: "Dù sao đến lúc đó ngươi liền minh bạch ta có phải hay không chỉ có bề ngoài."

Tô Nhược Bạch hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi.

Cậu muốn nói với Hoa Hoài Quân rằng lần này y đừng có bị lừa nữa.

Nhậm Trường Không mặt không biểu tình nhìn theo bóng dáng cậu rời đi, trên khuôn mặt tuấn tú ẩn ẩn thoáng chút nhìn lại có mấy phần giống hắn kiếp trước lạnh lùng mặt đơ.

Lục Tình Sí Diễm Hổ lay động bông tuyết trên người, gật gù đắc ý đi vào bên trong chân Nhậm Trường Không, trong miệng ngậm một cành đầy linh quả, không ngừng cọ "Ngao ô ~ ngao ô ~".

Nhậm Trường Không khẽ chạm vào nó, Lục Tình Sí Diễm Hổ đột nhiên lật nhào thân hình to lớn của mình lên, lộ ra bộ lông vô cùng mềm mại trên bụng, không ngừng nhỏ giọng ngao ô ô ô làm nũng.

Nhậm Trường Không nhìn xem nó cùng trước kia còn một hai đòi nũng nịu, ngồi xổm người xuống, một bên thuần thục vuốt ve nó, một bên tay kia cầm lấy linh quả liền bắt đầu ăn.

Chỉ là trong mắt không có ý cười, không hề bận tâm, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm con hổ ngốc nghếch.

Chẳng lẽ thật sự có người có thể tiên đoán tử vong và sự tái sinh của hắn sao?

Nhậm Trường Không nhìn gió tuyết lướt l*иg lộng ở ngoài cửa, lần đầu tiên thực sự cảm nhận được ác ý của Thiên Đạo đối với mình.

Ba ngàn năm thật sự là quá dài, đủ để làm một cái bánh bao thịt nhỏ lớn lên thành xanh thẳm thiếu niên, đồng thời cũng khiến Hoài Quân quen thuộc một thời trở nên xa lạ, hệ thống cá nhân của hắn cũng biến mất không còn tăm tích Trong môn phái người cùng vật toàn bộ trở nên cảnh còn người mất.

Nhưng trong suy nghĩ của hắn Tô Nhược Bạch vẫn là một cậu bé, Hoài Quân vẫn là một thiếu niên cười tươi như hoa xuân khi ăn kẹo, Thanh Hư vẫn còn phiền não với tính khí ngang tàng của cậu học trò nhỏ, Hệ Thống của hắn lại đang cùng mình mềm mềm làm nũng để hắn đi bất cứ đâu, đi đến nơi có bảo vật...

Tại sao mọi chuyện lại trở nên như thế này? Nhậm Trường Không vô số lần nghĩ tới vấn đề này! Thế nhưng lại không có

bất kỳ suy nghĩ nào.

Sau khi Nhậm Trường Không ăn linh quả xong, nhìn Lục Tình Sí Diễm Hổ đang cuộn tròn dưới chân, cúi đầu xoa nhẹ cái đầu to của nó, hắn hiện tại chỉ có nó.

Đây là cảnh tượng mà hắn thậm chí chưa từng nghĩ tới trước đây.