Chương 3: Gặp lại

Đến thời điểm nhìn thấy Thượng Thánh Tông quen thuộc, Nhậm Trường Không đã gục xuống, toàn thân bủn rủn, sắc mặt tái nhợt, bước vô lực đứng trước cánh cửa quen thuộc.

Hắn suýt chút nữa không kìm được kích động chảy nước mắt , thật sự là không dễ dàng, hắn chưa bao giờ sâu sắc cảm nhận được không có linh lực như vậy.

Trước khi Nhậm Trường Không kịp hoàn hồn, thiếu niên lạnh lùng dùng kiếm bay về phía Kiếm Tông.

Thiếu niên đem hắn đến trước mặt một nam nhân xa lạ, cúi đầu nói: “Sư tôn, lần này đồ nhi gặp được người có thể dò ra một kiếm của Huyền Vi Đạo Quân.” Lời ít ý nhiều, nói ngắn gọn súc tích.

Thế nhưng là thiếu niên, ngươi tốt xấu đem chuyện đã xảy ra nói một chút a, Nhậm Trường Không nhìn Miêu Miêu trẻ tuổi này không nói nên lời.

Sư tôn dáng vẻ ngoài ba mươi tuổi vô cảm gật đầu, thiếu niên trầm mặc lui xuống.

Nhậm Trường Không nhìn chằm chằm nam nhân, cũng không sợ hãi chút nào, dù sao hắn cũng là đại lão môn phái trước khi tỉnh lại.

Không biết Nguyên Anh đạo sĩ đang nghĩ gì, nhìn một hồi lâu, thế mà thở dài một hơi, ngữ khí tang thương: “Đệ tử của ta thật đơn thuần, không biết ngươi đã lừa hắn như thế nào. "

Nhậm Trường Không đỏ mặt, tức giận.

Bởi vì tất cả những gì hắn nói với cậu bé kia đều là sự thật.

Tại thời điểm hắn muốn phản bác, đạo nhân Nguyên Anh lại chậm rãi mở miệng: "Ta không muốn biết ý đồ của ngươi, dù sao bổn tôn sẽ phái ngươi đến Hoài Quân Đạo Tôn, ngươi tự giải quyết cho tốt đi."

Không ngờ mọi chuyện được xoay chuyển về từ đầu, Nhậm Trường Không cười cong mắt: "Đa tạ Đạo Tôn."

Ai nha nha, không ngờ tới được gặp lại đồ đệ ngoan của mình sớm như vậy, trong lòng Nhậm Trường Không như có hoa nở rộ.

Thế là hắn lần nữa bị xách lên trên phi kiếm, nhưng hiện tại tâm tình hắn rất tốt liền không để ý đến vấn đề nhỏ này.

Không biết sau ba ngàn năm, đệ tử yêu quý đã sống như thế nào..?

Nhậm Trường Không cũng lặng lẽ nghĩ tới, nhất định là không tốt lắm, dù sao hắn cũng là sư tôn kính yêu nhất của y, có thể nói y từ nhỏ đã dính người như vậy, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ như vậy sẽ không tốt.

Nhậm Trường Không nhìn đỉnh Hoài Quan bị băng phong ngàn dặm, trong lòng có chút sững sờ, đây có còn là nơi có thể thưởng ngoạn hoa xuân, hoa sen mùa hạ, mùa thu lá đỏ, Hoài Quan đỉnh hồng mai vào mùa đông?

Nhìn vào mắt, không khí u tịch, gió lạnh thấu xương, tất cả cảnh vật đều tan biến, băng giá vô tận đã biến nơi đây thành một vùng lạnh lẽo.

Một luồng gió lạnh thổi tới, hắn không khỏi rùng mình, áo choàng cách nhiệt trên người dường như mất đi tác dụng, “ăn đi.” Trước mặt xuất hiện một quả hồng rực, Nhậm Trường Không run rẩy tay vội vàng nuốt xuống, cảm thấy tốt hơn một chút.

Nhìn căn nhà gỗ càng ngày càng gần, hắn đột nhiên có chút hoài niệm lại càng thêm e sợ, rõ ràng đây là căn nhà gỗ hắn quen thuộc, trước đây không lâu còn đang thoải mái nằm ngủ trong đó, nhưng khi tỉnh dậy , thế giới đã thay đổi mạnh mẽ.

Vì vậy hai người đứng ở cửa, bất động như một kẻ ngốc, một lúc sau, Nhậm Trường Không điều chỉnh lại tâm tư, chuẩn bị nhấc chân đi vào, nhưng nhìn bên cạnh người cũng không nhúc nhích, thế là kỳ quái đặt câu hỏi: "Tại sao chúng ta không đi vào?" Hắn là e ngại quá khứ, còn người này là làm sao vậy? Phải biết rằng xung quanh trống rỗng, không có cảnh vật gì cả, cho nên là đang ngắm cảnh sao.

Nguyên Anh chân nhân mặt không biểu tình nhìn hắn. Lạnh như băng trả lời: " Nếu ngươi vào mà không được phép của Hoài Quân Đạo Tôn, ngươi sẽ bị gϊếŧ."

"Không thể nào." Nhậm Trường Không kinh ngạc mở to mắt.

Phải biết Hoài Quân trước kia tuy hơi xa cách nhưng đối đãi với đồng môn vẫn là rất tốt, khi ra ngoài tập luyện, thường xuyên đem một vài kỳ ngộ cho sư đệ sư muội của y, bình thường cũng rất che chở sư môn.

Lại thêm vũ lực cao cường, biểu hiện lại trầm ổn đáng tin, y có một đám sư muội sư đệ mê đắm, là đại sư huynh tốt nhất của bọn họ.

"Làm sao không có khả năng, từ khi vị kia không còn nữa, Hoài Quân Đạo Tôn liền phát điên." Nguyên Anh chân nhân tiếp tục nói: “Ngươi đừng bao giờ nhắc tới hai chữ Huyền Vi và tử trước mặt hắn, nếu không thì liền..."

Chân nhân làm một động tác sờ cổ rồi im lặng không nói.

Nhậm Trường Không vẫn có chút không thể chấp nhận được, rõ ràng cách đây không lâu Hoài Quân còn tươi cười làm nũng với hắn a! Y mặt cười cong cong nhìn mình mở miệng: "Sư Tôn sau khi tỉnh dậy phải nhớ cùng đi với ta mua mứt quả ăn."

Hoài Quân thích ăn nhất chính là mứt quả, mỗi lần mua cho y xong y đều sẽ cao hứng cả ngày, mặc dù lớn lên, vẫn là luôn quấn lấy hắn đòi hắn mua.

Nhậm Trường Không nhớ rõ lúc đó hắn còn gõ nhẹ một cái lên trán y, giả bộ bất đắc dĩ đáp ứng, nhưng thật ra trong lòng rất vui vẻ.

Cao hứng vì dù đã lớn nhưng y không hề xa cách hắn, dù gì sát vách có tiểu đồ đệ của Thanh Hư phản nghịch cực kì, nói lại không nghe, đánh lại không bỏ, cả ngày bị tiểu đồ đệ của hắn đánh cho tim đau.

Nhưng Hoài Quân dường như chưa từng có thời kỳ nổi loạn, tuy rằng đối với người khác lạnh lùng, không thích nói chuyện nhưng đối với bản thân hắn vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời, ngày nào cũng tươi cười khiến đôi lúc hắn đỏ mặt xấu hổ.

Dù sao thì hắn cũng thường xuyên bị nụ cười của y làm giật mình sững sờ, bởi vì rất xinh đẹp.

Vì vậy Nhậm Trường Không thường để y trên đỉnh Hoài Quân, để y luyện tập chăm chỉ, mau chóng tăng cảnh giới của mình lên.

Dù sao nếu như không có đủ thực lực, quá mức xinh đẹp chính là một loại sai lầm.

May mắn thay, Hoài Quân rất nghe lời, luôn chăm chỉ tu luyện, chưa từng lười biếng và không bao giờ phàn nàn.

Cho nên hắn không thể tưởng tượng được "Điên" Hoài Quân từ trong miệng Nguyên Anh chân nhân phát ra, Nhậm Trường Không nghĩ cũng không dám nghĩ lại, rất sợ mình vô dụng khóc lên.

Đó chính là Hoài Quân do chính tay hắn nuôi dưỡng!

Nhiều ngày sau khi tỉnh dậy, Nhậm Trường Không đã cảm thấy tội lỗi sâu sắc.

Nếu đã biết trước sẽ chết, ngay từ đầu hắn nhất định sẽ không giữ lấy Hoài Quân, nhất định sẽ cho hắn ra ngoài tu luyện thật nhiều, ngắm nhìn núi sông lớn của Tu Chân Giới, kết nhiều bằng hữu khác môn phái, dù sẽ chịu thiệt thòi cũng tốt, để sự chú ý của y không dồn hết trên người mình.

Chí ít, làm như vậy, Hoài Quân có thể bớt buồn một chút khi hắn chết.

Nhậm Trường Không nhìn chằm chằm tảng băng lạnh thấu xương dưới chân, tiểu tử ngốc này phải thương tâm cỡ nào mới để cho Linh khí bộc phát ra, khống chế không nổi mình đem đóng băng đỉnh Hoài Quân.

Khi đó Hoài Quân vừa bước vào Kim Đan, linh khí bộc phát, y có đau hay không, hẳn là rất đau.

Trái tim Nhậm Trường Không khó chịu siết chặt.

Cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao lại có người nói sư phụ là cha mẹ, bởi vì nhìn thấy sự đau đớn của đứa con do chính tay hắn nuôi nấng, trái tim hắn chỉ có thể càng đau hơn.

Đau đớn vây quanh, bên tai truyền đến một cơn gió, nhìn người tới, Nhậm Trường Không bất tri bất giác đỏ cả vành mắt.

Nguyên lai "Điên" Hoài Quân là thế này.

Hoài Quân thân mặc áo trắng vô cảm nhìn anh, đôi mắt vốn đã từng tràn đầy ý cười giờ lại ảm đạm vô tình, có lẽ là bởi vì băng linh căn. Đồng tử của y nơi sâu thẩm ẩn ẩn hiện ra u lam, hiện ra lạnh thấu xương hàn ý, cả người giống như tượng gỗ không có một tia cảm xúc lộ ra ngoài, khuôn mặt tinh xảo tuyệt đẹp dường như được tạc từ băng tuyết, đôi môi mỏng mím chặt, tái nhợt không có chút huyết sắc nào, khóe miệng cụp xuống lộ ra một tia lãnh khốc.

Khi ánh mắt Nhậm Trường Không di chuyển đến mái tóc bạc trắng như tuyết, hắn rốt cuộc cũng khống chế không nổi hốc mắt ươn ướt.

Trước kia tỉnh giấc, Hoài Quân vẫn còn đầy tóc đen, nhưng bây giờ lại biến thành lão nhân già nua với mái tóc tuyết trắng xóa.

Làm thế nào mà đứa trẻ hắn coi như bảo bối trong tay lại trở nên như thế này?