Chương 2:

Tiểu nhị dường như nhìn ra được hắn không xu dính túi, nở ra nụ cười dữ tợn nói: "Đã không có tiền, liền lưu lại rửa chén đi." Sau đó ra hiệu cho đám côn đồ phía sau tiến lên.

Nhậm Trường Không cái khó ló cái khôn, khóe mắt liếc qua thoáng nhìn thấy đồng phục xanh trắng quen thuộc, vội vàng hét lớn một tiếng, làm cho bọn họ kinh ngạc, nhanh chóng chạy đến bên cạnh thiếu niên lạnh lùng: "Ta là bằng hữu của bọn hắn."

Tiểu nhị nghi hoặc nhìn bọn họ, trong lòng vẫn có chút không tin, lại thêm một đám tiểu thiên sứ bây giờ không đáng yêu chút nào lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn, hắn thật sự không còn cách nào khác đành phải dùng đến thủ đoạn.

Nhậm Trường Không quay đầu nhìn thiếu niên lãnh khốc, đứng thẳng người, phất tay áo bào, bày ra ngữ khí cao nhân: "Mặc dù ta không biết Huyền Vi Đạo Quân vì sao chết, nhưng là ta có thể tính ra chuyển thế của hắn."

Nhìn thiếu niên lãnh khốc trợn to hai mắt ngạc nhiên, Nhậm Trường Không thầm tự đắc, dựa theo kịch bản kế tiếp, thiếu niên khẳng định cảm thấy hắn là thế ngoại cao nhân, sau đó cung kính đem hắn mời về Thượng Thanh Tông.

Ha ha, hắn thật đúng là một cái thiên tài.

Thế nhưng là Nhậm Trường Không tuyệt đối không ngờ rằng lãnh khốc thiếu niên thế mà rút kiếm đối mặt với mình, hỏng bét rồi, nhìn kiếm trên cổ mình, Nhậm Trường Không sững sờ.

Nhưng thiếu niên dường như còn phẫn nộ hơn hắn, hai mắt đỏ bừng: "Ngươi không xứng nói Huyền Vi Đạo Quân, nói nhảm thêm câu nữa, ta liền gϊếŧ ngươi."

Nhậm Trường Không cảm giác được xúc cảm lành lạnh trên cổ, không khỏi nghi ngờ là hắn nói thật, nhưng mà huynh đệ này, hắn dựa vào cái gì không thể nói mình a? ! !

Thật, từ khi hắn tỉnh lại hắn phát hiện toàn thế giới đều điên dại!

Mắt thấy bọn họ muốn đi còn sắp bị tiểu nhị chộp tới rửa chén, Nhậm Trường Không nhắm mắt kêu to: "Ta biết Huyền Vi bội kiếm khác ở đâu."

Chết tiệt, để thoát khỏi kiếp rửa bát xui xẻo, hắn thực sự đã để lộ ra thanh kiếm phù dung đầy hắc sử.

( Jo: hắc sử là tiểu sử đen tối nhoa :))) )

Lời này quả nhiên hữu dụng, đám người thiếu niên lạnh lùng kia rốt cục dừng bước, nghi ngờ nhìn hắn.

Nhậm Trường Không oán hận cười một tiếng: "Chỉ có ta biết về thanh kiếm kia của hắn, thế nào, các ngươi đến cùng có giúp ta hay không trả tiền cơm."

Tuy là kiếm có hắc sử, nhưng là. . ."Thiên Đạo" kiếm, hắn có lỗi với ngươi, hắn đã bán ngươi, cũng chỉ bán ngươi một bữa, thật đáng thương "Thiên Đạo."

Nhậm Trường Không chịu đựng đau lòng, nhìn Miêu Miêu trẻ tuổi của Thượng Thanh Tông trả tiền ăn cơm mà lòng vẫn không nhịn được, thiệt thòi lớn, sớm biết dùng tin tức đổi chút tiền bạc thì tốt hơn.

Từ trước đến nay, hắn tiều tụy đi theo phía sau thiếu niên lãnh khốc muốn tới gần nghĩ tìm cách thân mật, cũng bị người ta ghét bỏ đẩy ra.

Nhậm Trường Không không khỏi lại nghĩ tới đồ đệ ngoan của mình, nếu Hoài Quân còn ở đây, khẳng định đã sớm đưa hắn vào bên trong Phi Luân ngồi, đồng thời chuẩn bị kỹ càng nước trái cây, đồ ăn vặt, còn có họa bản.

Aizz, nói đến, hắn trước khi ngủ nhìn thấy bản « thành tiên tạp ký » đã qua ba ngàn năm, khẳng định đổi mới không ít đi, nói không chừng đều đã hoàn tất.

Nghĩ đến cái này, Nhậm Trường Không trong lòng rốt cục cũng dễ chịu một chút.

Đi thẳng đến chỗ hẻo lánh không người , nhóm thiếu niên Miêu Miêu cởi xuống phối kiếm, chuẩn bị ngự kiếm phi hành, lãnh khốc thiếu niên cau mày một mực đánh giá hắn.

Nhậm Trường Không trong lòng nhảy dựng, vội vàng mở miệng: "Ta là người thường không có linh lực, ngươi trực tiếp đem ta lên trên kiếm bay lên, ta sẽ chết cóng."

Nhìn thấy thiếu niên không tình nguyện móc ra một chiếc áo choàng tránh gió vẫn còn trên người, Nhậm Trường Không tin rằng vừa rồi tên tiểu tử này thật sự định không dẫn hắn, thật sự là không kính già yêu trẻ, hắn hận đem áo choàng mặc vào.

Lập tức hắn bị xách lên trên phi kiếm.

.....

Hắn. . . Hắn. . . Hắn chịu đựng, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, vì để mau chóng nhìn thấy đồ đệ thân ái nhà mình, không phải hắn liền bị người ta xách lên trên phi kiếm sao? Không có gì, dù sao sau khi nhìn thấy Hoài Quân, hắn sẽ gọi y giáo huấn thằng nhãi con này.

Nhậm Trường Không ngồi trên phi kiếm đang bay, nhìn phong cảnh quen thuộc, vẫn không thể tin được Tu Chân Giới đã qua ba ngàn năm.

Rõ ràng mình chỉ là ngủ một giấc a!

Tâm phiền ý loạn nhắm mắt lại, Nhậm Trường Không nhịn không được nghĩ ba ngàn năm trước đến cùng ai có thể gϊếŧ chết mình!

Ai có thể lặng yên không một tiếng động đem hắn đã sắp phi thăng giết chết. Nhậm Trường Không trong đầu nghĩ đến rất nhiều người, lại một lần bác bỏ, không phải hắn thổi phòng, ba ngàn năm trước hắn vô địch đánh khắp Tu Chân Giới.

Làm nhân vật chính hắn thỏa mãn áp chế những người bất lực không thể chống lại, có thể nói như vậy, ba ngàn năm trước Tu Chân Giới chính là thiên hạ của Nhậm Trường Không, không ai có thể cản đường hắn.

Như vậy rốt cuộc là người nào?

Hắn thực sự nhịn không được hướng bên cạnh lãnh khốc thiếu niên hỏi thăm: "Người gϊếŧ chết Huyền Vi Đạo Quân đến cùng là ai?"

Thiếu niên không vui nhìn Nhậm Trường Không một chút, không nói gì, hắn chỉ có thể mặt dạn mày dày liên tục hỏi thăm, thiếu niên mới lạnh lùng trả lời: "Là đại ma đầu Tây Thông, trước kia đã từng là bạn lữ của Huyền Vi Đạo Quân, chỉ là đã từng."

Như sợ hắn nghe không hiểu, thiếu niên nhấn mạnh hai chữ "đã từng", dường như cực kì trơ trẽn đem đại ma đầu cùng Huyền Vi Đạo Quân đặt chung một chỗ, thậm chí còn ghét bỏ cái tên của ma đầu đó.

Nhậm Trường Không cảm thấy hiện tại vẻ mặt của mình nhất định rất ngu ngốc, kinh ngạc sững sờ không thể tin được.

Thế nhưng tin tưởng hắn a, nếu như ngươi ngủ một giấc tỉnh phát hiện mình đã chết, chưa kể Hệ Thống trước kia thế

mà cùng ngươi thành tình nhân, bọn họ còn nói Hệ Thống gϊếŧ chết ngươi, ngươi khẳng định cũng sẽ cùng hắn cảm thấy thế giới này nhất định là giả, thế giới bình thường không thể nào như vậy được.

Hệ Thống làm sao có thể gϊếŧ ta a, Nhậm Trường Không tuyệt đối không ngờ rằng sẽ có được câu trả lời này.

Hắn thẫn thờ nhìn phong cảnh phía dưới, trong lòng lần nữa khẳng định: Ta không sai, là thế giới này sai.

Nhậm Trường Không trầm mặc, thiếu niên lãnh khốc đột nhiên lên tiếng, vô cảm tiến về phía hắn, ngây người hỏi: "Ngươi thật sự biết Huyền Vi Đạo Quân phối kiếm khác ở nơi nào sao?"

Nhậm Trường Không khẳng định nhẹ gật đầu, nói nhảm, không biết cũng phải nói biết a.

"Vậy vì sao ngươi biết, ta nhìn ngươi cũng chỉ là người bình thường không có linh lực." Lãnh khốc thiếu niên lần nữa đặt câu hỏi.

Nhậm Trường Không cao thâm cười một tiếng, "Bởi vì ta là Âm Dương sư."

Nhìn ra mặc dù thiếu niên rất nghi hoặc đây là cái gì, thế nhưng hắn vẫn cố gắng không hỏi vì lòng tự trọng của cậu thiếu niên.

Ai, Nhậm Trường Không ở trong lòng âm thầm thở dài một hơi, nghĩ chờ thiếu niên hỏi, liền không giải thích được nói với thiếu niên: "Đây là một nghề có thể điều khiển yêu quái."

Chao ôi, nhân sinh thật sự là tịch mịch như tuyết a.

Lúc này hắn hết sức nhớ nhung Hệ Thống của mình, tốt xấu còn có thể có chút điểm chung.

Thời gian trôi nhanh, mấy ngày nay Nhậm Trường Không vẫn luôn ở trên phi kiếm thiếu niên lạnh lùng , trừ phi cần thiết, thiếu niên chưa từng để hắn xuống đi dạo vui chơi mà vội vàng hướng tới Thượng Thanh Tông.

Mấy ngày nay Nhậm Trường Không cũng thăm dò được nhóm thiếu niên Miêu Miêu này, hóa ra là cùng đi ra ngoài lịch luyện làm nhiệm vụ. Thiếu niên lãnh khốc kia chính là đệ tử chân truyền của Tàng Kiếm Các chủ, phía dưới thì là sư đệ sư muội của hắn.

Trong đó có một bé gái đặc biệt dễ thương, chỉ hơi lớn một chút, dáng người mập mạp và giọng nói như sữa, nhưng biểu cảm của cô bé giống hệt một thiếu niên khi nghiêm túc, nhìn thú vị cực.

Nhậm Trường Không không có việc gì liền thích trêu chọc cô bé đó, thỉnh thoảng lại trêu chọc cô ấy bằng những câu chuyện cười nhạt, đáng tiếc đại đa số thời gian cô bé đều biểu hiện lạnh lùng, ngược lại hắn tự đem chính mình cười đến chảy cả nước mắt.

Không có cách, hắn thân thể trước kia của hắn là liệt mặt, muốn cười đều cười không nổi, được một thân thể mới, đương nhiên muốn cười cho thỏa thích.