Chương 4: Quen thuộc

Hắn cay đắng khổ sở hao hết tâm huyết nuôi lớn oắt con thế mà biến thành bộ dáng như vậy.

Trái tim thật đau.

Nhậm Trường Không mặt không biểu tình nhưng lại đỏ cả vành mắt nhìn Hoa Hoài Quân. Hắn biết Nguyên Anh chân nhân bên cạnh đang nhìn hắn với vẻ mặt kinh ngạc, thế nhưng tiểu lão đệ à, ngươi phải biết rằng dù bây giờ ta chỉ là một con gà yếu ớt, Hoài Quân cũng không biết ta, nhưng ta vẫn là sư tôn kính trọng nhất của Hoài Quân..

Vạn nhất về sau hai người nhận ra nhau, Hoài Quân lại nghĩ đến tình cảnh hiện tại thì phải làm sao, nhất định phải duy trì phong thái nho nhã, tóm lại là tuyệt đối không thể để hắn khóc lóc như một người phàm, hắn nhất định phải trước mặt Hoài Quân bảo trì hình tượng sư tôn hoàn mỹ.

Nhậm Trường Không cố chớp chớp đôi mắt chua xót, trầm mặc một hồi, sau khi xử lí mọi chuyện lại bồi thường cho Hoài Quân. Nhậm Trường Không còn nhớ rõ Tàng Thư Các có một bản ghi chép kỳ trân dị, bên trong ghi chép có một loại vĩnh viễn không phai màu "Vĩnh sinh chi hoa", đến lúc đó đem nó hái xuống, cho Hoài Quân nhuộm màu là được.

Nhậm Trường Không dùng ánh mắt yêu mị nhìn chăm chú Hoài Quân đã trưởng thành, nhìn thế nào cũng cảm thấy đẹp mắt.

Ba ngàn năm qua đi, Hoài Quân vẫn đẹp như vậy.

Không hổ là Hoài Quân của hắn, hảo đồ đệ của hắn.

Ngay lúc Nhậm Trường Không đang nhìn mạnh mẽ, cái cổ truyền đến một tia đau nhói, hắn cúi đầu nhìn xuống thanh trường kiếm nằm trước cổ, trong lòng thế mà còn có tâm tình nghĩ đến: Xem ra đây là lần thứ hai bị uy hϊếp, bằng kiếm của ai đó, phải không?

Có phải bạn muốn hỏi hắn vì cái gì không lo lắng?

Hừ hừ, Nhậm Trường Không đắc ý cười thầm, hắn hiểu rất rõ thói quen của Hoài Quân, dựa theo phong cách quyết đoán trước đây của y, chỉ cần ngay từ đầu không có đem người cạch cạch rơi, có nghĩa là y sẽ không lại gϊếŧ người đó lần nữa, y giữ lại người kia nhất định còn có tác dụng.

Ai nha, làm sao càng nghĩ loại phong cách này càng giống nhân vật phản diện a.

Nhậm Trường Không giật mình! Vừa nghĩ tới đây, hắn đã bị lời nói lạnh lùng của Hoài Quân làm cho đơ người.

Ngữ khí chán ghét của y tựa như là nhìn thấy cái gì đó bẩn thỉu không thể chịu nổi: "Lần sau lại dám dùng ánh mắt buồn nôn đó nhìn ta, ta liền khoét đôi mắt của ngươi!"

Nhậm Trường Không trong lòng chua xót gật đầu, không còn nhìn khuôn mặt băng giá của Hoài Quân nữa, đây là lần đầu tiên Hoài Quân nói với hắn bằng giọng điệu như vậy.

Nhưng trong lòng lại có một tia tò mò và hưng phấn thầm kín, hắn chưa từng thấy Hoài Quân lạnh lùng xa cách như vậy, trước mặt người xa lạ y là như thế này sao?

Nhậm Trường Không cảm thấy mình là một sư tôn tồi, giống như một người cha tồi đang cố dò xét bí mật của con mình, muốn nhìn xem Hoài Quân đối xử với người khác như thế nào.

Thế nhưng là, hắn thực sự tò mò.

Đối với mình là bé thỏ trắng nhưng Hoài Quân trước mặt người khác liền biến thành lão sói xám.

Nhậm Trường Không cảm thấy vừa dễ thương vừa lạ lùng với mặt lãnh khốc này của Hoài Quân !

A, hắn khẳng định mình là một sư tôn cực tệ.

Hoài Quân dời kiếm xuống, không nhìn hắn nữa, lẳng lặng nhìn Nguyên Anh chân nhân.

Nguyên Anh ở bên cạnh chậm rãi chào hỏi, sau đó đẩy Nhậm Trường Không lên trước, cười nói: "Tiểu đồ nhi trải qua kỳ ngộ lịch luyện , nghe người này nói hắn có năng lực tiên tri, có thể tìm thấy Huyền Vi Đạo Quân kiếm "Thiên Đạo", cho nên ta đã xuất thủ cứu giúp, người này ta liền giao cho Hoài Quân Đạo Tôn."

Nói xong liền khống chế phi kiếm nhanh chóng rời đi.

Một cơn gió lạnh từ xa thổi tới, lạnh thấu tận tâm can của Nhậm Trường Không.

Hoài Quân lạnh lùng nhìn anh bằng đôi mắt băng giá ấy, khuôn mặt như một lớp váng băng.

Nhậm Trường Không kìm không được mà run rẩy hai chân, nơi đó lạnh cóng gần như mất đi tri giác. Rốt cục, Hoài Quân mở miệng: "Ngươi là phàm nhân?"

Nhậm Trường Không lắc đầu, kiên định nói: "Ta là Dự Ngôn Sư!" Không hề nhắc đến câu hỏi của Hoài Quân, hắn hiện tại mặc dù là phàm nhân, nhưng một giấc trước đó hắn vẫn là đại lão một phương của Tu Chân Giới a !

Thiên Đạo đối với hắn quả thực quá tàn nhẫn.

Nhậm Trường Không tuyệt không thể thừa nhận mình bây giờ không có chút linh lực nào, vạn nhất Hoài Quân đem hắn ném ra bên ngoài thì phải làm sao, mình thật vất vả mới đến được đỉnh Hoài Quân.

Chẳng biết tại sao, Hoài Quân thanh âm có chút sững sờ: " Ngươi là phàm nhân, phàm nhân. . ." Y nhìn hắn, như đang nhìn vào khoảng không, đôi mắt bên trong có một tia tan rã "Ta đã từng cũng là phàm nhân. . ."

Nhậm Trường Không lúc này mới nhớ ra lúc nhỏ Hoài Quân được hắn nhặt về từ phàm trần, ở trong thế giới tu chân quá lâu, hắn đều đã quên sự việc trước kia, thời gian sẽ san bằng hết thảy, ký ức trường hà một mực dừng lại ở phía trước, Những ký ức xa xăm chỉ có thể hiện ra qua lời nhắc của người khác, sau đó liền có thể nhớ lại.

Hoài Quân nhìn hắn thật lâu, cũng không biết y đang nghĩ gì, bố trí cho hắn ở phòng bên cạnh một hồi lâu rồi rời đi.

Nhậm Trường Không sờ cằm nhìn quanh nhà, nhìn chiếc "giường" tròn vừa quen thuộc vừa xa lạ được dùng lông mềm như nhung trải lên, trầm mặc rất lâu.

Nếu như trí nhớ của hắn không có sai thì "chiếc giường" trước mặt hắn dường như là "chiếc giường" của con Lục Tình Sí Diễm Hổ mà hắn đã từng nuôi , thời điểm đó Hoài Quân còn ăn dấm rất lâu, một mực nháo lên muốn đem tiểu lão hổ đi, hung hăng cho là mình không thích y, càng thích con hổ hôi thối cả ngày chỉ biết kêu gào.

Thiên Đạo làm chứng! Hắn thật sự chỉ nghĩ Hoài Quân không có ai chơi cùng y khi tu luyện, lại lo lắng y quá cô đơn, nên đặc biệt đưa đến người bạn cùng chơi.

Hơn nữa, Lục Tình Sí Diễm Hổ khi còn bé ngốc manh đáng yêu, lông mềm như nhung dính người cực kì, tựa như Hoài Quân khi còn bé, Nhậm Trường Không không tránh khỏi việc yêu ai yêu cả đường đi, không nghĩ tới Hoài Quân sẽ phản ứng lớn như vậy, lúc ấy giải thích rất lâu, Hoài Quân cuối cùng cũng chịu buông tha, thế nhưng đối xử với con sí diễm hổ kia vẫn là hờ hững lạnh lẽo.

Không nghĩ tới Thiên Đạo luân hồi tốt, Hoài Quân thế mà đem hắn đưa đến phòng của Lục Tình Sí Diễm Hổ.

Nhậm Trường Không bất đắc dĩ thở dài, được rồi, được rồi, tốt xấu căn phòng này không lạnh, ít nhất mình sẽ không

chết cóng!

Hắn ngồi xuống bên cạnh hang của Sí Diễm hổ, dự định tu luyện lại từ đầu.

Hắn đã tu luyện mấy ngàn năm, một khi mất đi tu vi, muốn nói không khủng hoảng là không thể nào, thế nhưng chuyện đã đến nước này, Nhậm Trường Không cũng chỉ có thể chấp nhận số phận, thời gian tu luyện dài dằng dẵng đã rèn luyện cho hắn một tâm lý chịu đựng vững vàng, người chỉ có thể hướng nhìn về phía trước, không thể hướng về sau. Huống hồ hắn còn muốn chăm sóc Hoài Quân, còn muốn đi tìm hệ thống, ba ngàn năm trước gϊếŧ chết hắn đến cùng là ai, cho dù là ai, đều cần thực lực cường đại mới được.

Không ai hiểu rõ bản chất mạnh được yếu thua của Tu Chân Giới hơn hắn.

Thế gian đã qua ba ngàn năm, một khi tình hình thay đổi.

Nhậm Trường Không trầm tư, cố gắng buông bỏ tâm tư, cảm thụ tìm kiếm lấy Linh khí.

Chỉ chốc lát, hắn liền nghi ngờ mở mắt, cỗ thân thể này không đúng a.

Hồi đó hắn tưởng mình là người kế thừa của Thiên Đạo, thiên tài tu luyện, cảm thụ được Linh khí, ròng rã luyện tập ba tháng, cứ như vậy, còn được trưởng lão tông môn khen ngợi không ngừng, thậm chí còn tuyên bố với toàn Tu Chân Giới

Thượng Thanh Tông xuất hiện một kỳ tài tu luyện ngàn năm khó gặp, lúc đó Nhậm Trường Không đã trở thành "Hài tử của người khác", nổi danh thiên hạ. ( Jo: con nhà ngta trong truyền thuyết nha..:))) )

Thời điểm đó hắn quả thực được bọn họ khen đến tận trên trời lẫn cả dưới mặt đất. Thượng Thanh Tông tất cả trưởng lão đều mừng rỡ, tựa hồ như hắn qua mấy năm liền có thể phi thăng.

Đáng tiếc là, hắn không chỉ không có phi thăng, hơn nữa còn bị người "Gϊếŧ chết".

Nhậm Trường Không lắc đầu, lần nữa tập trung lực chú ý, không còn nghĩ lung tung.

Thật lâu sau, hắn mới kinh ngạc nhìn thân thể mới của mình, nếu nói thân thể trước là thiên tài tu luyện, thì thân thể mới của hắn có thể gọi là "Quỷ tài" tu luyện!

Thất khiếu khí hải trong suốt thông thấu, chỉ cần hắn nhẹ nhàng động niệm tưởng tượng, linh lực quả thực chính là chen chúc mà đến, mà cỗ thân thể này đúng là ai đến cũng không có cự tuyệt. Hấp thu tốc độ quả thực nhanh đến dọa người.

Nhậm Trường Không sợ hãi không dám tu luyện nữa, điều này rõ ràng là không thích hợp!

Cơ thể này rõ ràng là do ai đó tạo ra một cách cẩn thận, và thậm chí mỗi một chỗ linh khiếu đều mở ra, như thể nó đang chờ ai đó sống đi vào.

Nhậm Trường Không ngẫm nghĩ lại thấy sợ hãi, đến cùng là ai tạo ra một thân thể vừa vặn với linh hồn của hắn như vậy, hắn ở trong lòng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không cách nào đoán được đến cùng là ai thế mà còn có thể hiểu rõ linh hồn của chính mình như vậy.

Tất cả mọi âm mưu thủ đoạn đều xoáy trong tâm trí hắn, Nhậm Trường Không thận trọng từ bỏ tu luyện, quyết định hấp thu linh lực một chút, nếu không, theo tư chất đáng sợ như vậy, hắn có thể phải phá kỷ lục của chính mình. hắn hiện tại

cũng không muốn để tông môn phát hiện chính mình.

Bây giờ Nhậm Trường Không chỉ muốn lặng lẽ nhìn bọn họ trong bóng tối.

Sau đó tìm ra con rùa đen vương bát đản gϊếŧ chết mình.

Hắn tin tưởng vững chắc hung thủ nhất định đang ở Thượng Thanh Đỉnh, bởi vì hắn từ khi xuyên qua Tu Chân Giới đến nay. Liền phát huy rất tốt thuộc tính "Trạch nam" của mình, có thể nói là đại môn không ra, nhị môn không bước, có tiếng "Vạn năm nhà cũ".

Và khi tu hành ở bên ngoài, hắn một không kết thù, hai không kết oán, không phải là Phật tử, một trận đánh được ngoại giới ca ngợi là ánh sáng thực sự của Tu Chân Giới.

Đoan chính thanh nhã, phong thái quân tử.

Khụ khụ, nghĩ đến chỗ này, Nhậm Trường Không không khỏi có chút đỏ mặt, thân thể trước kia là cái mặt đơ, muốn cười cũng cười không nổi, mình chỉ có thể làm quân tử cấm dục đoan trang, nghĩ sóng cũng sóng không dậy, kết quả vạn không nghĩ tới các sư đệ sư muội từng cái đều học được từ mình, trên làm dưới theo, thời điểm đó Thượng Thanh Tông thật chính là căn cứ của một đám "Tiểu khả ái" .

Nào giống hiện tại, gạt người đều không nháy mắt, hắn lại nghĩ đến tiểu thiếu niên lạnh lùng kia.

A, rất muốn trở lại lúc ban đầu a.

Một khi đả tọa tu luyện dừng lại , Nhậm Trường Không liền triệt để cảm thấy nhàm chán!

Nghe thấy tiếng gió rít qua khe cửa và tiếng tuyết rơi dày đặc trên mặt băng, hắn vẫn không hiểu rõ ràng chỉ là ngủ một giấc, làm sao tỉnh dậy lại thế này?

Thiên Đạo trêu người!

Nhậm Trường Không ngã xuống đất, nhìn nóc nhà vân gỗ quen thuộc, đầu óc trống rỗng

Hắn đột nhiên nhớ tới tiếng rống của dã thú ngoài cửa, hắn giật giật thân thể, dời người tránh sang một bên, giây tiếp theo, cánh cửa đột nhiên bị phá tan, Lục Tình Sí Diễm Hổ vừa quen thuộc vừa xa lạ thân đầy tuyết lạnh mà đến, trong phòng nhiệt độ nháy mắt giảm xuống không ít.

Nhậm Trường Không nheo đôi mắt ngái ngủ nhìn nó cười khẽ "Con hổ ngốc, đóng cửa lại!"

Hắn thật chỉ là dựa theo thói quen trước kia thuận tiện nói một câu, Nhậm Trường Không không cho rằng con hổ ngốc này có thể hiểu được mệnh lệnh của hắn, hắn chỉ muốn hồi tưởng lại cảm giác trước đây.

Thế nhưng khi nhìn thấy Lục Tình Sí Diễm Hổ đã trở nên cao lớn, dũng mãnh còn giống như kiểu trước đây hấp tấp cúi đầu đi đóng cửa, hắn lập tức chấn kinh đứng lên.

Chẳng lẽ hổ ngốc còn nhận ra hắn?

Nhậm Trường Không nghi ngờ nhìn con hổ ngốc nghếch đang thân mật liếʍ láp chính mình, trái tim đột nhiên nhảy lên một cái, "Hổ ngốc, ngươi còn nhận ra ta đúng không?"

Đáng tiếc Lục Tình Sí Diễm Hổ cũng không trả lời, vẫn như cũ dùng cặp tròn căng kim sắc mắt đỏ nhìn hắn, trong đôi mắt tràn đầy vẻ thuần khiết!

Nhậm Trường Không không khỏi ảo não cúi đầu xuống, mình làm sao liền quên hổ ngốc là thật sự ngốc a?

Hổ ngốc thật sự là một con hổ ngốc nghếch, nó khi còn bé bị người tu luyện tà ác bắt linh thú tổn thương qua, mãi mãi cũng không thể hóa hình, thiên phú bị tà tu kia rút đi, nhóc chỉ có thể làm một con hổ ngốc, vĩnh viễn cũng không mở được linh trí.

Lúc đó ta thấy tiểu hổ nho nhỏ quấn mình thành cục, thật sự rất đáng thương, liền mang về nuôi.

Bởi vì thần chí chưa mở, hắn cùng Hoài Quân hai người cũng coi như là nuôi sủng vật, cũng không cần nó gϊếŧ địch gì, ăn uống đều là linh quả linh cốc ở đỉnh Hoài Quân, thỉnh thoảng cũng sẽ nấu một ít thịt chín cho nhóc ăn một chút, cứ như vậy một mực nuôi, cho nên tâm tư tinh khiết, chưa từng đả thương người, tính cách so với tiên hạc sát vách dịu dàng ngoan ngoãn hơn nhiều.

Nhậm Trường Không chạm vào bộ lông mịn màng của con hổ đang ngớ người, cơn buồn ngủ dâng trào, bất giác kéo nó vào trong ổ, ôm lấy cái bụng mềm mại của nó liền ngáp dài.

Những sự tình bực mình kia chờ hắn tỉnh rồi nói sau.

Nghĩ xong liền ngủ thật say.

Một lát sau, cánh cửa gỗ khắc hoa lần nữa bị mở ra, một chiếc ủng màu trắng có thêu hoa văn tinh xảo bước vào cửa, người tới nhẹ nhàng đóng lại! Nhìn một người một hổ đang ngủ say trong tổ trắng, một khuôn mặt ngọt ngào.

Hoa Hoài Quân lẳng lặng nhìn qua tướng ngủ hai người giống nhau, ánh mắt như dao đâm, nhìn chằm chằm vào "phàm nhân" dường như vô lực trước mặt.

"Phàm nhân" kia dáng dấp rất là tuấn tú, giữa lông mày tự thành phong lưu. Nhìn không biết bao nhiêu tuổi, chẳng qua là cảm thấy rất trẻ trung.

Nhớ tới "Phàm nhân" này vừa mới nhìn chăm chú lấy ánh mắt của mình, Hoa Hoài Quân không khỏi nhíu mày, ánh mắt như khói lòng hàn thủy vô tình càng thêm u buồn, càng lộ vẻ động lòng người.

Y luôn cảm thấy người này rất quen thuộc.

Nhưng sau khi lục tung tất cả ký ức của mình, y khẳng định mình nhất định chưa từng gặp qua hắn, như vậy hắn đến cùng là ai?

Bóng dáng thon dài thẳng tắp chậm rãi ngồi xổm xuống, hiện ra hàn ý phảng phất đầu ngón tay tái nhợt tựa ngọc thạch, chậm rãi miêu tả khuôn mặt của "Phàm nhân" kia xuyên qua khoảng không, hắn đang hoài nghi có cái gì đó che chắn khuôn mặt.

Cẩn thận kiểm tra một vòng, Hoa Hoài Quân vẫn không phát hiện có dao động thuộc về linh lực, lông mày mảnh mai xinh đẹp không khỏi nhíu càng chặt, chẳng lẽ là mình đoán sai rồi?

Ngay lúc y dự định từ bỏ đứng dậy, "Phàm nhân" kia đột nhiên mở mắt!

Hoa Hoài Quân sửng sốt, sát khí càng lúc càng tăng mạnh.

Thế nhưng nam nhân kia cũng không có tỉnh lại, chỉ là lầm bầm một câu lại lần nữa ngủ thϊếp đi.

Hoa Hoài Quân sững sờ tại chỗ, suy nghĩ trở nên trống rỗng, trong đầu tràn ngập hai chữ mà nam nhân kia vừa mới cưng chiều nói "Ngoan ~ "

Giọng điệu vừa lạ lẫm vừa quen thuộc, một câu mà sư tôn Huyền Vi Đạo Quân của y đã dùng khi còn nhỏ để dỗ dành y.

"Hoài Quân ngoan, hôm nay Sư Tôn xuống núi mua mứt quả cho ngươi ăn, cho nên Hoài Quân hôm nay ở nhà phải ngoan ngoan chờ Sư Tôn."

"Được rồi, Sư Tôn, Hoài Quân sẽ ngoan ngoãn nghe lời."

"Hoài Quân ngoan, lần này Sư Tôn khẳng định sẽ sớm xuất quan, ngươi không cần tại cửa ra vào chờ Sư Tôn."

"Tốt a, Sư Tôn, ngươi nhất định phải nhanh một chút."

"Hoài Quân ngoan, nhanh tới đây, đêm nay Sư Tôn cùng ngươi ngủ, còn nói mình không phải là tiểu hài tử, sợ sấm đánh thì nói a."

"Vậy sau này Hoài Quân sợ hãi, Sư Tôn sẽ một mực bảo hộ Hoài Quân sao?"

"Đương nhiên rồi, ta là đệ nhất cao thủ Tu Chân Giới, nhất định có thể bảo hộ Hoài Quân thật tốt!"

"Sư Tôn. . ."

"Sư Tôn. . ."

Hoa Hoài Quân khống chế không ngừng run rẩy lên, rất rất nhiều hồi ức mãnh liệt ùa đến, bùng lên như một luồng ý niệm phủ đầy bụi, tràn ngập tâm trí y, y nắm chặt kiếm của mình, thật sâu liếc mắt nhìn nam nhân đang ngủ say, hắn bước ra ngoài.

Jo: Tạm thời mỗi ngày mình sẽ ra 1 chương chừng nào mình bận mình sẽ thông báo sau nha.