Chương 7: Đính hôn, diện thánh thăng quan

Edit: Delphina

Trải qua mấy ngày mưa to, hôm nay mây khói bao phủ trên đỉnh đầu đều tiêu tán, lộ ra bầu trời trong xanh đã lâu không nhìn thấy.

Bùi An nói lời giữ lời, khi tia nắng đầu tiên của buổi sáng chiếu xuống bậc thềm trước cửa, hắn đích thân mang theo một con chim nhạn(*) và mấy rương sính lễ, dẫn theo bà mối đến cửa lớn của Vương gia.

(*) Thời cổ đại, trước khi đón dâu, có một nghi lễ quan trọng gọi là “tế chim nhạn”. Khi nhà trai đến nhà gái rước dâu, trước tiên phải dâng cho nhà gái một con chim nhạn lớn, để biểu thị thành ý trung trinh, mãi mãi không bao giờ thay đổi.

Vương Vân đã dậy từ sớm nhưng nàng vẫn nằm mê man trên giường, cứ mở mắt rồi lại nhắm mắt. Hôm qua trong đầu còn rối bời, đến hôm nay lại chỉ cảm thấy khẩn trương và lo lắng. Sợ nếu hắn đến, nàng thực sự sẽ phải sống chung với một người xa lạ đến hết đời. Nhưng Vương Vân càng sợ hắn không đến hơn, nàng luôn cảm thấy cuộc trò chuyện giữa hai người ngày hôm qua quá qua loa. Nhỡ đâu sau khi Bùi công tử trở về cảm thấy nàng không vừa mắt, rồi lại hối hận, vậy chẳng phải nàng tốn sức một hồi, cuối cùng vẫn phải đến thôn trang sao?

Đồ đạc đến thôn trang đã được chuẩn bị xong từ ngày hôm qua.

Nha hoàn ở gian ngoài thấy trời quang mây tạnh, sợ lát nữa trời lại mưa khiến đường khó đi, nên vào thúc giục: “Tiểu thư, khi nào chúng ta xuất phát…"

Bị hỏi như vậy, Vương Vân liền hoảng hốt.

Vừa định kêu đau đầu, bên ngoài hành lang kịp thời truyền đến tiếng bước chân vội vã.

Nha hoàn đang định mắng một câu là kẻ nào không hiểu quy củ, quay đầu lại đã thấy Thanh Ngọc từ bên ngoài đi vào, hai tay xách váy chạy thẳng vào phòng trong, sau khi nhìn thấy Vương Vân, trên mặt không giấu được vẻ kích động: “Tiểu thư, Bùi công tử tới cầu thân.” Trong lòng Thanh Ngọc vui mừng không thôi, đến bên giường ngồi xuống cạnh Vương Vân, cẩn thận nói: "Bà mối cũng đến cùng, được lão phu nhân mời vào tiền sảnh, đại gia và đại phu nhân cũng bị gọi đến…"

Vương Vân thở phào nhẹ nhõm.

Vậy thì yên tâm rồi, nàng muốn nằm nghỉ một lát. Mấy ngày nay xảy ra hết chuyện này đến chuyện khác, đã lâu rồi nàng không được ngủ ngon giấc, lúc này đã buồn ngủ đến mức đau cả đầu.

Nghĩ đến đó liền nằm vật ra giường, chui vào trong ổ chăn

Thanh Ngọc nói nàng đã quá căng thẳng, luyên thuyên một hồi, quay ra đã thấy nàng nhắm mắt lại, một lúc lâu cũng không nói tiếng nào. Thanh Ngọc nhất thời sửng sốt, suy nghĩ của tiểu tổ tông này thực sự không bình thường.

Thanh Ngọc tiếp tục đi ra ngoài nghe ngóng.

Gã sai vặt ở tiền viện nói Bùi công tử đã đi rồi, Hoàng Thượng triệu hắn lập tức vào cung. Sau khi giải thích mục đích đến với lão phu nhân, hắn chỉ để bà mối và lễ vật ở lại, trà còn chưa uống đã vào cung trước rồi.

Không lâu sau, Trần ma ma đi tới trong viện, thấy Vương Vân đang ngủ cũng không đánh thức nàng, chỉ nói vài câu với Thanh Ngọc: "Lão phu nhân nói mấy ngày trước mưa to, hoa đào ở thôn trang đều đã rụng hết, bây giờ Tam cô nương đến đó cũng không có gì để ngắm, tạm thời đừng đi nữa. Hơn nữa buổi sáng Quốc công phủ Bùi gia đã đến cầu thân, lão phu nhân biết Tam cô nương cũng vừa lòng nên đồng ý trước, đợi nàng tỉnh lại, ngươi nhắn nàng đến phòng lão phu nhân một chuyến ."



Trong vòng chưa đầy một canh giờ, Thế tử Bùi gia và Tam cô nương Vương gia đã đính hôn.

Hành động quá nhanh, tin tức còn chưa kịp truyền ra ngoài.

Mấy hôm trước trời mưa to, Hoàng Thượng tuyên bố cho nghỉ liền năm ngày. Hôm nay mới là ngày thứ tư, còn chưa đến kỳ hạn, nhưng trời vừa sáng, thái giám trong cung đã tới cửa thông báo đúng giờ Tỵ đến điện.

Bùi An đi dạo quanh Vương phủ một vòng, đến khi vào cung, không ít triều thần đã đứng chờ ở ngoài điện, tụm năm tụm ba nghị luận sôi nổi.

Bùi An mặc trên người một bộ quan phục cổ tròn màu xanh lá, đi vào từ ngoài cửa điện, dáng người cao gầy, bước chân mạnh mẽ vững vàng, đứng trong một đám triều thần có vẻ hơi lạc lõng.

Rất nhanh, tiếng nghị luận xung quanh đã dừng lại, mọi ánh mắt đều nhìn về một hướng, lập tức có người nhận ra, nói: "Ồ, Trạng Nguyên lang của chúng ta đã trở lại."

"Nghe nói mấy năm nay, Bùi đại nhân lập được không ít công trạng ở Kiến Khang, lần này trở về nhất định sẽ được thăng chức."

"Không hổ là nhân tài mới xuất hiện của Nam Quốc ta, sau này ắt sẽ được trọng dụng."

Lời vừa dứt, bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng phản bác, trong giọng nói đầy ý châm chọc, "Một tên gian thần tiểu nhân cũng xứng với mỹ danh như vậy, Nam Quốc ta thật sự hết người rồi sao?"

Tiếng nghị luận vang lên không ngừng, ai cũng có quan điểm và lập trường riêng.

Một vị đại thần mặc quan phục màu đỏ đứng gần đại điện nhất, thấy xa xa có người đi tới, dùng khuỷu tay huých vào Tiêu Viện sĩ bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Tiêu đại nhân còn chưa hài lòng sao? Nhất định phải đợi người ta được phong quan mới gật đầu đồng ý?"

Tiêu Hạc, Vĩnh Ninh Hầu, viện sĩ Hàn Lâm Viện, đại quan nhất phẩm và cũng là một quan văn của triều đình.

Không nhắc đến còn tốt, vừa nhắc tới việc này, sắc mặt Tiêu Hạc lập tức tối sầm lại, hừ lạnh một tiếng, sắc mặt vô cùng bất mãn.

Một cái vỏ rỗng Quốc công phủ chẳng khác nào một cái túi da, lại khiến Oanh nha đầu phải hạ mình, không phải hắn thì không gả.

Lúc đầu ông ta cũng không quá kỳ vọng vào hắn, bây giờ mới đi Kiến Khang một chuyến trở về, mũi đã hếch lên tận trời, kiêu ngạo tự phụ, không những không đến thăm hỏi ông ta, thậm chí còn truyền ra tin đồn với Vương gia kia.

A Oanh đã tự nhốt mình trong phòng khóc suốt hai ngày rồi, vậy mà trông hắn vẫn rất bình thản.

"Người có đầu óc đều biết tin đồn giữa hắn và Vương gia là giả, lần này hắn ta trở về, tám phần là bệ hạ sẽ an bài cho hắn vào Hàn Lâm Viện của ngươi. Chờ sau khi thành thân, nếu có điểm nào khiến ngươi không hài lòng, ngươi tự mình dạy dỗ không phải là được rồi sao. Sao còn tức giận với Đại cô nương làm gì, đây chẳng phải là ngươi đang tự làm khổ mình sao?”

Mọi người đều biết Tiêu Hạc có một nữ nhi, ngày thường cưng chiều như bảo bối, muốn gì được đó, huống chi là một Trạng Nguyên lang thất phẩm.

Tiêu Hạc quay đầu hừ một tiếng, không nói gì nữa.

Ông ta muốn nhìn xem, sau khi Bùi thế tử vào Hàn Lâm Viện còn có dáng vẻ không biết trời cao đất rộng này nữa hay không, cũng không tin hắn sẽ không bước chân vào cửa lớn Hầu phủ của ông ta.

Đang nói chuyện thì cửa đại điện mở ra từ bên trong, chúng thần ngừng nghị luận, lần lượt tiến vào đại điện. Follow fanpage Cá Heo Một Nắng để nhận thông báo về các chương mới nhất nhé.

Bùi An chậm rãi đi sau cùng, ngay khi hắn định bước vào, suýt chút nữa đã đi vào cùng một người bên trái.

Bùi An nhìn sang.

Hình Phong, biên tu ở Hàn Lâm Viện, chính lục phẩm.

Khác với khí chất lạnh lùng của Bùi An, tướng mạo của Hình Phong mang vẻ dịu dàng, là phong thái điển hình của một thư sinh.

Hai người cùng khoa cử, trước khi làm quan đã gặp qua không ít lần, nửa tháng trước lại chạm mặt ở Kiến Khang, cũng xem như người quen. Hình Phong cười nhẹ, gật đầu với hắn.

Bùi An đáp lễ lại nhưng không bắt chuyện, đi theo cuối hàng bắt đầu hành lễ.

Sau tam bái, đại điện lặng ngắt như tờ.

Sáng sớm trên đường tới đây, mọi người đều suy đoán hôm nay Hoàng thượng triều kiến rốt cuộc là vì chuyện gì. Lúc này, Hoàng thượng đang lẳng lặng ngồi trên long ỷ, trong tay cầm quyển sổ con, một lúc lâu cũng không lên tiếng. Người bên dưới lại càng không tìm ra được nguyên nhân, trong lòng dần dần lo lắng.

Khoảng một khắc sau, Hoàng thượng mới lên tiếng, "Chúng ái khanh chắc hẳn đều đã biết, cách đây không lâu Kiến Khang xảy ra một cuộc bạo loạn."

Lời này vừa nói ra, mọi người lập tức hiểu rõ ngọn nguồn.

Hơn một tháng trước, Kiến Khang đã xảy ra một cuộc bạo loạn với khẩu hiệu "Thiên tử không hành động, Nam Quốc đã trở thành tay sai của Bắc Quốc", Hoàng thượng phái Hình đại nhân của Hàn Lâm Viện và Ngự lâm quân cầm theo chiếu thư đến Kiến Khang đàn áp, cũng ra lệnh cho Chính Phong Viện thành lập ở Kiến Khang điều tra rõ việc này.

Một tháng trôi qua, lúc này lại nhắc tới, chắc hẳn đã có kết quả rồi.

Bởi vậy rốt cuộc cũng hiểu rõ tại sao Hoàng thượng đột nhiên triệu hồi Bùi An, Bùi An là Đôn đốc sử của Chính Phong Viện Kiến Khang, cũng là người phụ trách điều tra rõ việc này.

Hoàng thượng nói tiếp: "Sau khi Trẫm xem xong cuốn sổ con này thì không thể nào ngủ được. Hôm qua trằn trọc cả một đêm, hôm nay muốn gọi chúng ái khanh tới đây để cùng nhau suy xét, cũng làm chứng cho Trẫm.

Xem ra thực sự có chuyện lớn.

Đứng đầu tam tỉnh lục bộ, Xu Mật Viện, Giám Sát Viện và Hàn Lâm Viện, hôm nay đều có mặt.

Hoàng Thượng nói xong, đột nhiên đóng sổ con lại, nhắm mắt thở dài một tiếng, nắm tay đấm hai cái vào ngực, thái giám bên cạnh sợ tới mức kêu lên: "Bệ hạ!"

Triều thần dưới điện cũng lần lượt quỳ xuống.

Hoàng thượng đau lòng nói: "Tại sao lại là hắn? Tần Du! Một thế hệ đại nho sĩ còn như vậy, giang sơn của Trẫm, con dân của Trẫm, còn cứu thế nào được nữa? Hay là do Trẫm thật sự không thích hợp làm hoàng đế!"

Hắn kích động đến mức ngọc châu trên đế miện kêu đinh đang, thái giám bên cạnh đỡ lấy cánh tay hắn, vội vàng khuyên giải: “Bệ hạ, bảo trọng long thể.”

Hoàng thượng đẩy hắn ra, dáng vẻ vô cùng đau lòng, ánh mắt bi thương nhìn về phía quần thần đang quỳ trong đại điện.

Hầu hết mọi người đều kinh ngạc và không dám tin giống như phản ứng vừa rồi của hắn.

Tần Du, nhà nho lớn đương thời, tài trí hơn người, cả học thức và lý luận đều ít ai sánh kịp, Viện sĩ Xu Mật Viện, ân sư của bệ hạ, danh tiếng vang vọng khắp Nam Quốc. Sau vì sức khỏe không tốt nên chủ động từ quan về Kiến Khang ở ẩn, chưa bao giờ quan tâm đến việc triều chính. Không ai có thể ngờ rằng, bây giờ hắn lại trở thành kẻ phản tặc kích động chiến tranh.

Trong đó có hai ba người quỳ rạp trên mặt đất, toàn thân run rẩy, căng thẳng đến mức mu bàn tay nổi đầy gân xanh.

Tin tức quá đột ngột và chấn động.

Mấy năm nay biên cương không xảy ra chiến sự, nhưng nội bộ vẫn tranh đấu không ngừng, đã từng có không ít vết xe đổ như vậy. Hôm nay đột nhiên bị Hoàng thượng triều kiến tới đây, còn chưa hiểu rõ thánh ý thì không ai dám liều lĩnh nói xen vào.

Mọi người đều im lặng.

Bầu không khí dần trở nên căng thẳng, chính vào lúc này, Bùi An đang quỳ gối phía cuối chậm rãi đứng dậy, đi ra khỏi hàng, chắp tay nói: “Bệ hạ kính trọng lão thần, là người có lòng yêu mến nhân tài, trong lòng vi thần vạn phần kính nể. Tần các lão vốn là một nhà nho lớn của Nam triều ta, đức cao vọng trọng, phẩm hạnh của ông ấy được vô số học giả noi theo. Đã đi đến ngày hôm nay nhưng lại phạm phải sai lầm nghiêm trọng như vậy, suy cho cùng vẫn là do kẻ gian xúi giục. Nếu muốn trách, thì phải trách những kẻ gian mơ tưởng đυ.ng đến căn cơ của Nam Quốc ta, khiến những vị trung thần của Nam Quốc ta rối trí. Xin bệ hạ hãy nén bi thương, bảo trọng long thể, thay Tần các lão đòi lại công bằng.”

Nói xong, Hình Phong đang quỳ gối bên cạnh giật mình liếc hắn một cái.

Mọi người cũng hồi phục lại tinh thần, vẻ bi thương trên khuôn mặt Hoàng thượng dường như cũng vì lời nói của hắn mà dịu đi vài phần.

“Vớ vẩn!” Một vị thần tử quỳ ở hàng trước đột nhiên quát lớn, chính là người vừa mới châm chọc Bùi An ở bên ngoài.

Lời nói của một kẻ tiểu nhân a dua nịnh hót để leo lên sao có thể là sự thật? Tần các lão phản nghịch? Quả thực là trò cười lớn nhất thiên hạ!

Bùi An cũng không vội, hơi ngẩng đầu, màu xanh da trời từ ngoài cửa hắt vào trên mặt hắn, nước da như ngọc, khoé môi khẽ nhếch, bình tĩnh hỏi: “Theo lời Phạm đại nhân nói, là tự Tần các lão muốn làm phản?"

"Ngươi. . . " Phạm Huyền tức giận đến khó thở, trong đôi mắt phẫn nộ lộ ra vẻ khinh thường: "Cả đời Tần lão lập được vô số công trạng, đến lúc tuổi già, chẳng lẽ lại để một tên tiểu tử trẻ tuổi như ngươi vu oan giá hoạ sao?”

Bùi An không muốn tranh cãi với hắn ta, quay đầu lại đối mặt với Hoàng thượng, rũ mắt đợi lệnh

“Trẫm cũng không tin Tần các lão sẽ hồ đồ như thế.” Hoàng thượng ngồi ở trên cao, giọng nói vẫn bi thương như trước, dừng một chút lại nói tiếp: “Bùi khanh nói không sai, nhất định là có kẻ bụng dạ khó lường mơ tưởng làm loạn Nam Quốc ta.”

"Bệ hạ..." Sắc mặt Phạm Huyền thay đổi.

Hoàng thượng dường như vô cùng mệt mỏi, giơ tay ngăn Phạm Huyền lại, ném cuốn sổ con trong tay xuống trước mặt chúng thần, "Các ngươi cũng nhìn đi, xem có phải là bút tích của Tần các lão hay không."

Ánh mắt của mấy người phía trước, bao gồm cả Tiêu Hạc đều nhìn sang, do dự một hồi lâu, Phạm Huyền dẫn đầu nhặt lên, sau khi mở ra, càng xem sắc mặt càng tái nhợt.

Hoàng thượng liếc hắn một cái, giống như lười nói chuyện với hắn, gọi: "Bùi An."

"Có vi thần."

“Nghe ý chỉ của Trẫm, điều tra kỹ lưỡng chuyện này, phàm là người mê hoặc tâm trí Tần các lão đều bắt lại, nghiêm khắc thẩm vấn.” Trong lúc Hoàng thượng nói chuyện dùng quá nhiều sức, nói xong liền ho khan một tiếng.

Dưới điện một mảnh tĩnh lặng.

Lập trường của Hoàng thượng ra sao, đã rõ ràng.

Một vị đồng liêu bên cạnh mạnh mẽ túm chặt lấy Phạm Huyền, bàn về quyền thế và danh vọng, trong những người có mặt ở đây, không ai có thể so được với Tần các lão.

Hoàng thượng tiếp tục đắm chìm trong bi thương, bất lực nói: "Để thuận tiện cho việc phá án, Bùi An lập tức chuyển vào Ngự Sử Đài, nhậm chức Ngự sử đại phu, nếu có gian tế dám can đảm nhiễu loạn Nam Quốc ta, có thể lập tức trình lên cho Trẫm, không cần thông qua lục bộ.”

Ngự Sử đại phu, đứng đầu Ngự Sử Đài, chính tam phẩm.

“Về phần Tần các lão, hắn tuổi tác đã cao, cũng không thể vì hắn tuổi già hồ đồ mà phủ nhận những cống hiến to lớn của hắn đối với Nam Quốc ta. Trẫm nghe nói vùng Lĩnh Nam có sông có núi, phong cảnh không tồi, thích hợp để người tĩnh tâm. Mấy ngày nữa Bùi đại nhân bớt chút thời gian đưa hắn đến đó an bài cho tốt đi.”